Quyển 2 - Chương 7

Cậu trai trước mặt cao hơn cô một cái đầu, chân tay mảnh khảnh, nâng một bó hoa hồng đỏ tươi đẹp ướŧ áŧ, ánh đến cả khuôn mặt đều đỏ bừng. Rõ ràng chỉ mới đôi mươi, nhưng ánh mắt lại có sự kiên nghị ngoài ý muốn, "Đàn chị, em là thật lòng, xin chị cho em một cơ hội để quý trọng chị!"

"Tôi..."

"Xin lỗi, cô ấy có bạn trai."

Một giọng nam lạnh lẽo đột ngột vang lên, hơi thở thuộc về đàn ông xâm nhập mà đến.

Cái lực ôm eo kia quá lớn, ép tới làn da sinh đau, Lâm Lang không chút nghĩ ngợi bắt đầu giãy dụa.

"Umm, đồ khốn nạ——"

Thanh niên trước mặt mọi người hôn xuống, ngang ngược ấn cái ót của cô, hoàn toàn không thoát được.

Lâm Lang bị hôn đến mức có chút khó thở.

Một trận trời đất quay cuồng.

Ánh đèn sân khấu chói mắt trên đỉnh đầu dần dần trở nên mơ hồ, đôi mắt ngấn nước, cô như bị rút cạn sức lực toàn thân, chỉ có thể mềm mại ngã vào lòng Phó Hi.

Mà theo góc nhìn của người khác, cô là bị hôn đến thẹn thùng, bất đắc dĩ mới chôn mặt trước ngực bạn trai, xấu hổ không dám nhìn người khác.

Cậu trai thổ lộ vô cùng thất vọng, nhưng vẫn rất hào phóng tỏ vẻ chúc phúc cho hai người, sau đó đẩy ra đám người rồi rời đi.

Lâm Lang mơ mơ màng màng, cảm giác vẫn luôn bị người ôm đi, đầu ngón tay đột nhiên chạm vào thứ gì đó lạnh lẽo. Cô duỗi tay sờ một cái, là một vách tường nhẵn bóng.

Tiếng thở dốc trầm trọng, hỗn hợp mùi mồ hôi của đàn ông.

Màn cửa sổ hơi mỏng, dưới ánh trăng kiều diễm nhẹ bay.

Ôm người vào lòng, hắn nhẹ nhàng liếʍ láp cái cổ của cô, bàn tay ở trên người cô làm càn ngang dọc, vết chai mỏng cọ xát vào da thịt non mịn gây nên một trận run rẩy.

"Phó, Phó Hi, anh biết mình đang làm gì không?"

Cô cắn đầu lưỡi, miễn cưỡng khiến bản thân thanh tỉnh một chút, duỗi tay đẩy người đàn ông đã mất đi lý trí này ra xa.

Hừm, hình như chơi quá trớn rồi.

Nhưng thật kí©h thí©ɧ.

Nam chủ trong cốt truyện từ đầu tới cuối bình tĩnh thong dong, bị cô ép thành biếи ŧɦái.

"Ha, làm gì sao..." Hắn lười biếng liếʍ vành tai cô gái.

"Một buổi tối, một người đàn ông, còn có một cô gái bị trúng thuốc, em nói xem tôi đang làm gì?" Tiếng nói trầm thấp của hắn bởi vì tìиɧ ɖu͙© mà trở nên nghẹn ngào, hàm răng sắc nhọn mạ vào chiếc cổ tinh tế trắng nõn, tựa như suy xét máu tươi ở nơi nào càng ngon miệng.

Duỗi tay lấy đi kẹp tóc hình nhện và dây cột tóc màu đỏ trên tóc cô, đầy đầu tóc đen xoã xuống, làm cho cô gái vốn chỉ tới cằm hắn càng thêm yếu ớt, bất lực.

Như thể nhéo một cái thôi cũng vỡ vụn.

Cặp mắt đen thâm thúy của Phó Hi dần dần lây dính sắc thái tà mị.

"Kế Lâm Lang, em nên vui vẻ, vì em thành công." Hắn thở dài, nói nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy.

Thành công —— làm hắn điên rồi.

Giống như một con thú hoang có du͙© vọиɠ cắn người, muốn một ngụm cắm đứt yết hầu của người khác.

Hắn dã man kéo quần áo của cô gái ra, hai vai mượt mà trắng tuyết tức khắc bại lộ trong không khí, há mồm liền cắn lên, lan tràn ra máu.

Thơm quá, thật ngọt.

Hương vị rỉ sắt lan tràn.

Tên điên này!

Đời trước là chó à?

Lâm Lang đau đến run rẩy, một bàn tay ở ven tường sờ soạng nửa ngày, rốt cuộc sờ đến bình hoa cổ nhỏ, nắm lấy miệng bình, đập mạnh vào hắn.

"Choang ——"

Tiếng vỡ thanh thúy trong bóng đêm nổ tung.

Người đàn ông kêu lên một tiếng.

Từ trên người cô chậm rãi bò xuống.

Lâm Lang đã không còn sức đá văng hắn nữa, liên tục chảy mồ hôi lạnh.

Ý thức của cô còn tính thanh tỉnh, nhưng cơ thể lại không nghe lời, đi đứng loạng choạng, ở trong căn phòng u ám không có ánh đèn đυ.ng ngã vô số đồ đạc, mới nắm được chốt cửa.

"Răng rắc ——"

Mở?

Còn chưa kịp kêu lên tiếng vui mừng nào khi được cứu vớt, phía sau bỗng phủ lên một cơ thể lạnh băng, có chất lỏng tí tách chảy xuôi tiến vào trong cổ của cô.

Cửa, bị khóa lại.

Kế Lâm Lang, tôi đã cho em cơ hội.

"Nhưng đáng tiếc, tôi còn sống."

Nếu như vậy, tôi đây đành phải —— gϊếŧ chết em.

Dây thắt lưng bị chủ nhân ném đại qua một bên, phát ra tiếng vang khi kim loại va chạm, trằn trọc lăn xuống trên mặt thảm dính máu.

"Phó Hi, anh đây là phạm, ô ——"

"Ha... Bạn gái cũ thông minh của tôi, có lẽ em càng nên ngẫm lại, buổi tối hôm nay nên làm gì để sống sót đi... Tôi ấy hả, chết cũng sẽ không bỏ qua cho em..."

Tiếng cười nhẹ âm lãnh, giống như rắn độc đang ẩn nấp, trong bóng đêm chậm rãi phun ra đầu lưỡi màu máu đỏ tươi. Ánh trăng đánh vào mặt nghiêng lãnh đạm của người đàn ông, đẹp đến xuất trần, nhưng đôi mắt sâu thẳm nhìn không tới đáy kia, lại làm lòng người không khỏi toát ra một luồng khí lạnh.

Hắn, trở thành môn đồ của du͙© vọиɠ.

Bất kể giá nào, đoạt lấy trong sạch của một cô gái.

Lâm Lang gần như hôn mê ba ngày.

Cả người xanh tím, không có nơi nào là hoàn hảo.

Chuyện thứ nhất khi tỉnh lại, chính là túm lấy đèn bàn trên bàn đập vào đầu người nào đó.

Người đàn ông vốn nên ngủ say kia lại túm được cổ tay cô, giống như ma quỷ, sâu kín mở mắt, "Sao thế, muốn gϊếŧ tôi?"

Hắn ngồi thẳng người, cái chăn mỏng trượt xuống, lộ ra một mảng lớn ngực, mà miệng vết thương dữ tợn bên vai trái kia vốn chưa được băng bó, giờ đây càng theo động tác của hắn mà nứt ra, máu tươi chảy ròng, tạo nên sự khác biệt rõ ràng với làn da trắng nõn.

Nhẹ nhàng nhéo, cánh tay Lâm Lang bỗng nhiên đau nhói, đèn bàn bị hắn tiện tay cướp lại ném xuống mặt đất, một cái xoay người, lại đem người đè ở dưới thân.

"Chậc, em dường như còn chưa hiểu rõ tình trạng hiện giờ thì phải."

Một tay Phó Hi chống lấy cơ thể, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt qua đầu tóc thấm ướt của cô gái, cô quật cường quay đầu đi, hắn cũng không giận, chỉ lấy một loại thái độ thưởng thức mà đánh giá dấu vết do chính mình lưu lại trên người con mồi, mê muội mà chạm đến, "Thật đẹp."

Rốt cuộc, hoàn hoàn chỉnh chỉnh, thuộc về một mình hắn.

Không trốn thoát được.

Hắn đột nhiên cười khẽ lên, cúi đầu muốn hôn cô.

Lần này Lâm Lang không né tránh.

Tay của người đàn ông đã lặng yên bóp lấy cổ của cô, chỉ cần thoáng dùng sức...

Không giống với sự thô bạo đêm đó, hắn hết sức dịu dàng triền miên, đầu lưỡi mềm ấm, nhẹ nhàng đi vào trong miệng, tràn ra từng đợt từng đợt chỉ bạc. "Thật ngoan." Hắn lại hôn lên lông mi Lâm Lang, vẻ mặt thoả mãn ôm cô mà ngủ, tùy ý máu loãng ở đầu vai vẫn luôn chảy, nhiễm đỏ cả khăn trải giường trắng tinh.

Lâm Lang không ngủ, cô nhìn chằm chằm sườn mặt của người đàn ông, khoé môi khẽ nhếch.

Tiến triển của nhiệm vụ còn thuận lợi hơn cô nghĩ.



Mấy ngày sau đó, Phó Hi không động vào Lâm Lang nữa, ngược lại tự mình xuống bếp, vì cô cẩn thận chuẩn bị ba bữa cơm, từng muỗng từng muỗng đút cho cô.

Lâm Lang một bên chịu thua, lại bất động thanh sắc thăm dò bố trí của biệt thự cùng thời gian mà hắn đi làm, nhân cơ hội chạy thoát ra ngoài.

Những người trước mắt có thể chống lại Phó Hi, Hàn Thuật tính một người.

Lấy hình tượng người bị hại xuất hiện, Lâm Lang thành công được đến sự giữ gìn của công tử gia, thề phải làm Phó Hi cái tên mặt người dạ thú này trả giá đắt.

Nhưng mối tình đầu của Hàn Thuật lại trở về, là một thiếu niên vô cùng xinh đẹp, nghe nói hai người là bởi vì người nhà nhúng tay mà không thể không kết thúc.

Hàn đại công tử ở giữa hai người ấp úng không ngừng.

Mà mối tình đầu kia đột nhiên lật bài, nói bản thân có bệnh tim, thời gian đã không còn nhiều, hy vọng Lâm Lang nhường người cho hắn.

Hàn Thuật tại chỗ hỏng mất, ôm người khóc lớn, lại đỏ mắt nói xin lỗi với Lâm Lang.

Lâm Lang rõ ràng nhìn thấy trong mắt thiếu niên kia là ý cười khi gian kế được thực hiện.

Cô gái ra vẻ hoảng loạn làm đổ chén trà, trong lòng lại trấn định như cũ.

Ai nha, thật là xin lỗi, con mồi của cô, trước nay đều không phải Hàn Thuật.

Hơn nữa, cô cũng không hề yêu cầu bia ngắm tới thay cô hấp dẫn lửa đạn của nam chủ.

Nói cách khác —— Hàn đại công tử, không có giá trị lợi dụng.

Cô cúi đầu, lông mi thon dài che lại sự tính toán trong đáy mắt.