Quyển 2 - Chương 8

"Chát ——"

Cô gái duỗi tay tát thẳng một cái vào mạt người đàn ông.

Nói đánh là đánh, thật mẹ nó kí©h thí©ɧ.

Hắn bị đánh đến mặt nghiêng đi, sợi tóc che khuất tròng mắt đen nhánh.

"Sao nào, Hàn đại công tử lật mặt với em rồi?" Phó Hi làm như không có việc gì đứng lên, dáng người cao lớn tựa như một tòa núi nhỏ dần dần tới gần Lâm Lang.

Cô nhịn không được duỗi tay chống lên ngực nam nhân, thét to, "Phó Hi!"

"Hửm, anh ở đây."

Áo sơ mi màu trắng tuyết của hắn không dính bụi trần, cổ áo bình thường vốn thắt đến kín mít lại cố ý mở rộng, lộ ra dấu vết mà người nào đó đã từng lưu lại, ám muội lại đầy dụ hoặc.

"Hình như em thật sự không chịu học ngoan, bây giờ còn dám một mình chạy vào văn phòng của anh, sẽ không sợ anh..." Hắn phả khí nóng vào tai cô, khıêυ khí©h liếʍ liếʍ vành tai cô gái, thân thể đối phương cứng đờ rõ ràng.

Hmm, thật mẫn cảm.

Hắn nhìn cô gái cố tỏ ra trấn định, trong mắt lại ức chế không được sợ hãi, dứt khoát nhắm mắt lại mặc cho hắn xâm phạm.

Một loại tư vị đau lòng lại kỳ lạ dần dần bò đến tim.

Nếu đọa thành ma quỷ mới có thể có được cô ấy, làm cho trong mắt cô ấy chỉ có thể chứa một mình mày, vậy thì, có quan hệ gì chứ?

Hắn bế cô lên, đẩy chồng tư liệu ra, làm cô nửa ngồi trên bàn làm việc.

Cô gái có chút hoảng loạn túm lấy cánh tay của mình, đôi mắt chứa đầy thần sắc cầu xin, "Không, không cần."

"Đừng lo lắng, anh chỉ hôn một chút, rất nhanh là xong rồi." Hắn vén qua tóc đen bên má cô, một đường từ cổ hôn đến khóe môi, nhỏ vụn triền miên.

Môi của hắn ấm áp, nơi chạm được đều như hơ lửa. Tư vị kia quá mức mỹ diệu, hắn gần như không nhịn được cắm ngón tay vào trong tóc đen của cô, nâng đầu lại hôn tiếp.

Nhiều thêm một chút, lại nhiều thêm một chút.

Hắn nuốt đi làn sương ngọt kia.

Qua một hồi lâu, cái trán hai người chống nhau, hắn thở dốc mấy hơi, tiếng nói chậm chạp, "Lâm Lang, em phải rõ ràng, Hàn Thuật hắn đối với em chỉ là mặt ngoài ân cần, hắn một bên lấy lòng em, một bên lại cùng nhóm tình nhân của hắn ám muội không rõ, cái loại hoa hoa đại thiếu này chịu không nổi nhất là bị người khác khıêυ khí©h."

"Em coi đi, anh bất quá là cho mối tình đầu của hắn một số tiền, diễn một tuồng kịch, hắn liền một chân đá văng em đi. Loại người này, anh giúp em sớm một chút thấy rõ bộ mặt của hắn không phải càng tốt sao?"

"Nhưng..." Đối phương muốn phản bác, sau khi lên tiếng lại phát hiện tìm không thấy bất kỳ lý do gì, vẻ mặt tức khắc uể oải xuống.

"Nhưng cái gì?"

Phó Hi hỏi, ngón tay thuần thục cởi ra nút thắt trên áo cô, bất động thanh sắc chạm vào da thịt bên trong, vẫn là màu vàng cam hồng ren xuyên thấu càng thích hợp màu sữa bò này hơn.

Lâm Lang cúi đầu, thấy không rõ thần sắc.

Hừm, nam chủ đều đã hắc hóa, cô không đóng kịch một phen thì dường như không quá bình thường thì phải?

"Phanh phanh phanh ——"

Cửa phòng bị gõ vang.

"Mời vào."

"Sư phụ, buổi tối hôm nay bộ phận của chúng ta phải đi... Ơ?"

Nụ cười của Dương Lộ lập tức cứng đờ.

Người đàn ông cao lớn tuấn mỹ kia đang vuốt phẳng nếp uốn cổ áo của cô gái, thấp giọng nói, "Đợi lát nữa tan tầm tới gara chờ anh, đem đồ đạc cần dùng đều thu xếp một chút."

Lâm Lang miễn cưỡng gật đầu.

Đám người rời đi tầm mắt, Dương Lộ ra vẻ khờ dại hỏi, "Sư phụ, đây là sư nương anh tìm cho em sao?"

Có một lần đưa tài liệu, Dương Lộ vô tình nhìn thấy máy tính trên bàn của Phó Hi, thiếu căn gân cô ta trực tiếp bại lộ thân phận của mình, tuy rằng Phó Hi chưa nói cái gì, nhưng cô ta có thể cảm giác được, đối phương đang chiếu cố cho mình, bất kể là ở trên mạng hay là ở hiện thực.

Sau khi trở về, Dương Lộ cũng không cần lại rối rắm. Cô ta thích sư phụ trong trò chơi của mình, cũng đối Boss có hảo cảm không tên.

Thì ra, thì ra bọn họ là cùng một người!

Đây chẳng phải là duyên phận sao?

Vui sướиɠ tột độ làm Dương Lộ choáng váng, dưới sự xúi giục của bạn thân, quyết định ở ngày kỷ niệm thành lập trường thổ lộ với người ấy, chuẩn bị tốt hết rồi, ai ngờ đến giữa đường anh ấy đi mất, hoàn toàn tìm không thấy người! Cho dù có tới công ty, sau khi mở xong hội nghị lại lập tức rời khỏi, cả cơ hội bắt chuyện cũng không có.

Bây giờ, cô ta lại chính mắt thấy được anh ấy cùng bạn gái cũ ở bên nhau.

Là muốn hợp lại sao?

Dương Lộ có chút bài xích cái phỏng đoán này.

Theo cái nhìn của cô ta, sư phụ hoàn mỹ vô khuyết đáng giá với bất kể cô gái tốt nào!

Trừ túi da đẹp ra thì Kế Lâm Lang ả ta còn có cái gì?

Người phụ nữ này ích kỷ, hám giàu, ác độc, đầu tiên là vứt bỏ sư phụ, sau đó dựa vào sắc đẹp đi câu dẫn làm cho đám con nhà giàu kia mê mệt xoay quanh, cả ngày ve vãn đánh yêu! Nói không chừng giống như bạn cô ta từng nói, dựa vào bán đứng cơ thể mới có cơ hội ra vào tiệc rượu xa hoa!

Cô ta dám cam đoan, Kế Lâm Lang nếu không phải bị kim chủ bao dưỡng, một sinh viên như ả thì lấy đâu ra nhiều tiền để đặt mua được trang sức hàng hiệu như thế?

"Không phải."

Cô ấy là của một mình tôi, không có quan hệ với bất kì ai cả.

Nghe thấy Phó Hi nói như vậy, Dương Lộ không khỏi thở phào một hơi, tâm tình vốn đang mất mát nháy mắt tươi đẹp trở lại, cười đến mức thấy răng không thấy mắt.

"Vậy... Sư phụ à, tối nay anh có đi cùng bọn em không?"

"Không được, tôi còn có việc, các người cứ đi chơi vui vẻ đi."

Người đàn ông nhìn đồng hồ thạch anh trên cổ tay, cầm chìa khóa xe lên rồi đi ra ngoài.

Dương Lộ vẫn luôn cho rằng sư phụ mặt lạnh tâm nóng, là loại hình không dễ cùng người khác kết giao, vậy nên phong bế ý tưởng trong lòng nên mới làm con ả Kế Lâm Lang kia có cơ hội thương tổn anh ấy!

Có điều không quan trọng, bây giờ có cô ta ở đây, ai cũng đừng mơ tưởng động được một góc của anh ấy!

"Sư phụ, nể mặt đồ đệ, anh suy xét một chút được không, hiếm khi có cơ hội thả lỏng một chút, anh đi được không? Làm ơn làm ơn mà!" Cô ta chắp tay trước ngực cầu xin. Loại con gái này nếu mà chịu làm nũng thì rất ít ai có thể ngăn cản được.

Phó Hi dừng lại bước chân.

Dương Lộ thấy thế mừng thầm không thôi, quả nhiên sư phụ vẫn rất cưng chiều cô ta.

"Mấy người đang làm gì?" Người đàn ông vẻ mặt lạnh nhạt nhìn phía trước.

Trong lòng Lâm Lang căng thẳng, lập tức muốn cướp về thứ đồ kia.

"Xin cậu đó, trả đồ lại cho tôi!"

Một mỹ nhân cao ngạo như Kế Lâm Lang trước giờ rất ít khi chịu thua trước mặt người khác.

Có điều, mặc dù cô bày ra tư thái nhu nhược đáng thương, Tạ Diêu Hoa cũng không hề mềm lòng, lập tức chạy đến trước mặt Phó Hi lớn tiếng nói, "Lão đại, Kế Lâm Lang cô ta muốn từ chức!" Hận không thể để toàn thế giới đều biết cái tin tức này.

Tức khắc, toàn bộ người trong bộ phận đều nhìn lại đây.

Tạ Diêu Hoa không khỏi có chút đắc ý, may mắn hắn trở về sớm, càng nhanh một bước chặn lại đơn xin từ chức của Lâm Lang. Rõ ràng đều đã giao lên, thế nhưng không biết nghĩ gì còn muốn rút lại! Cửa cũng không có!

Tóm lại, hắn rốt cuộc có lý do quang minh chính đại đuổi đi cái tai họa này!

"Em muốn từ chức? Vừa rồi gặp anh tại sao lại không nói, còn muốn để người khác giao cho anh?" Phó Hi không chút để ý lấy ra đơn xin từ chức kia, lạc khoản* vừa vặn là hôm nay. Ánh mắt hắn lạnh lùng, cánh tay dài trực tiếp kéo chiếc túi xách nhỏ xinh dành cho nữ của đối phương lại, kéo khoá kéo ra nhìn, bên trong quả nhiên có một tấm vé máy bay đi đến nước Y.

*Lạc khoản: dòng chữ nhỏ ghi ngày tháng và tên người vẽ tranh, đi câu đối, dựng bia, v.v., thường là ở góc phía dưới.

Cho nên, hôm nay cô ấy đã có dự tính từ trước.

Vừa rồi làm bộ ngoan ngoãn mê hoặc hắn, còn đồng ý ở chung, trên thực tế là nghĩ làm cách nào để thoát khỏi hắn ư?

Giỏi lắm, Kế Lâm Lang, em thật sự rất giỏi.

Phó Hi cười như không cười.

Không xong, Tạ Diêu Hoa nuốt nuốt nước bọt do phân bố quá nhiều.

Tình huống của lão đại có chút không thích hợp.

Người đàn ông khẽ cười, tư thái ưu nhã thanh quý, làm trò trước mặt mọi người, "roẹt" một tiếng, đem tấm vé máy bay kia xé thành từng mảnh, duỗi tay giương lên, mảnh nhỏ bay múa đầy trời.

Mà trong ánh tuyết sôi nổi, nụ cười nhạt bên khoé miệng kia phá lệ tà khí.