Quyển 2 - Chương 11

Tháng 7, công ty của Phó Hi dự định tổ chức hội gặp mặt trò chơi hoàn toàn mới.

Này vừa lúc cũng là thời gian tròn một năm Lâm Lang và Phó Hi hợp lại.

Sinh nhật của Phó Hi là ngày 9 tháng 7.

Bạn gái tri kỷ muốn chuẩn bị một buổi tiệc sinh nhật long trọng cho Phó Hi, được nhóm anh em nhanh chóng hưởng ứng.

Một đám người lừa gạt Phó Hi bắt đầu chuẩn bị.

"Chị dâu, nếu anh ấy mà biết nhất định sẽ cảm động đến rối tinh rối mù cho xem."

Anh em của Phó Hi từ đáy lòng tán thành thân phận của Lâm Lang.

Ngay từ đầu, bọn họ mười phần bài xích Lâm Lang. Chỉ là trong quá trình ở chung về sau, mới phát hiện em gái này là người thật sự không tồi, hoà đồng thân thiện, ở phương diện kén vợ kén chồng cũng có một bộ tiêu chuẩn thành thục của chính mình. Chị dâu càng thưởng thức chính là nam giới bình tĩnh cơ trí, cái loại phương pháp tự sát của lão đại chỉ khiến đem người ta đẩy đi xa hơn, cũng may hai người có duyên, vòng đi vòng lại cuối cùng cũng ở bên nhau.

Có lẽ là Lâm Lang biểu hiện quá mức hoàn hảo, chuyện Phó Hi vứt bỏ bạn gái để đi công tác khiến một ít anh em khá bất mãn, hắn hình như còn có một ít quan hệ mập mờ với bí thư, bởi vậy đoàn người sôi nổi thay Lâm Lang bênh vực kẻ yếu.

Mà Lâm Lang vẫn cứ kiên nhẫn trấn an bọn họ, không nóng không vội, như một làn gió xuân, bất tri bất giác trở thành tâm phúc trong cảm nhận của mọi người, nhân cách và mị lực của cô thậm chí sắp vượt qua công tác cuồng ma nam chủ.

Trong một năm này, Tạ Diêu Hoa ngoài miệng châm chọc Lâm Lang, lại là người bảo hộ cô tốt nhất.

Bởi vì Dương Lộ luôn làm ra lỗi, Phó Hi vì thu thập cục diện rối rắm cho cô ta, thường xuyên không thể ở bên cạnh Lâm Lang, làm cấp dưới đắc lực của hắn Tạ Diêu Hoa hiển nhiên đảm đương hộ hoa sứ giả, phụ trách làm cho Lâm Lang vui vẻ.

Hắn lớn lên mềm mịn, mi thanh mục tú, tựa như là em trai nhà bên, vây quanh bên người Lâm Lang giả ngoan làm duyên làm dáng, toàn bộ thế giới đều bởi vậy tươi đẹp như ánh mặt trời.

Người không biết còn tưởng rằng đây là một đôi tỷ đệ luyến.

Hắn còn cùng Lâm Lang đi đến Phó gia vấn an nhị lão.

Tuy nói là thay lão đại chiếu cố chị dâu, nhưng thoạt nhìn lại không hề giống thế.

Cậu trai này ngay cả mối tình đầu cũng chưa có lại nhớ rất rõ kỳ sinh lý của Lâm Lang, giày cao gót mang số 37, vòng eo một thước bảy*, thích đồ ngọt, nhưng không thích uống cà phê, lúc cầm thìa sẽ thoáng nhếch ngón út lên, rất tú khí, tựa như cung nữ khuê tú sống ở cổ đại.

*[Cạch cạch cạch, đang tiến hành tính toán.. đinh.. kết quả là ~56,1cm].

Cô một mực ưu ái son môi màu đỏ rực, gần đây lại mê luyến màu bánh đậu dịu dàng.

Mỗi lần Tạ Diêu Hoa đi ngang qua quầy chuyên doanh, nhìn thấy thứ thích hợp liền thuận tay mua về bỏ vào trong túi của cô.

Lâm Lang cũng không hỏi ai mua, dùng thật sự thuận tay.

Tủ quần áo của cô nhét đầy quần áo mà cậu trai này mua cho, có thứ mua lúc hai người đi dạo phố, cũng có thứ lúc tình cờ mua được, mỗi một bộ đều phù hợp với khí chất và dáng người của cô, không thể không nói ánh mắt của hắn cũng rất sắc bén.

Phó Hi gọi điện thoại đến, bảo hắn cứ thanh toán những món đồ ấy bằng thẻ của mình.

Tạ Diêu Hoa cũng cười cười đồng ý, nhưng chồng giấy xếp thành núi nhỏ kia, vẫn như cũ nằm trong tay mình.

Về sau lại bận rộn nhiều việc, Phó Hi cũng quên luôn chuyện này.

Hắn cũng chưa nói, như cũ mượn tên tuổi của Phó Hi mua các loại hàng xa xỉ cho Lâm Lang.

Tạ Diêu Hoa hầu như trở thành khách quen của mấy nhãn hiệu thời trang nữ, vừa ra sản phẩm mới, chủ tiệm sẽ lập tức gọi điện thoại báo cho hắn, hắn liền tới đó chọn thứ gì thích hợp mua về, rồi cẩn thận tháo thẻ bài của từng món ra, treo trong phòng giữ quần áo của Lâm Lang một cách chỉnh tề ngay ngắn.

Hắn hiểu rõ phẩm vị và sở thích của cô như lòng bàn tay của mình.

Đoạn thời gian này, Tạ Diêu Hoa lại mê luyến xuống bếp.

Lâm Lang là người nhấm nháp duy nhất của hắn.

Mỹ danh nói rằng là vì muốn bắt giữ linh cảm trù nghệ, Tạ Diêu Hoa lôi kéo người đi bộ khắp nơi.

Bọn họ đi chính là những cửa tiệm nhỏ không nổi danh nhưng phá lệ kinh diễm, nằm sâu trong hẻm ở một ít thành trấn cổ, ngói lớn tường trắng, hành lang khúc khuỷu, có hương vị lướt qua bao năm tháng.

Nhờ phúc của hắn, Lâm Lang nếm được không ít món ngon trên đời.

Mệt hắn thần thông quảng đại, ngay cả một vài nơi thần bí không có kí hiệu trên bản đồ cũng có thể tìm được. Lâm Lang nghe nói cậu trai này trước kia vẫn là một người mù đường, cũng không biết là thật hay giả nữa.

Có thể nói, so với nam chủ cả ngày vội đến chân không chạm đất, Tạ Diêu Hoa thân là em trai biết làm nũng độc miệng lại tri kỷ càng như người yêu của cô hơn, thời gian hai người gọi một cuộc điện thoại chúc ngủ ngon với nhau so với thời gian Phó Hi ở bên cạnh Lâm Lang càng muốn dài hơn.

Mẹ Phó luôn đem việc này để ở trong mắt cảm thấy có chút không dễ chịu, nhưng bà lại không thể nói Tạ Diêu Hoa làm không đúng, rốt cuộc hắn cũng chỉ nghe theo "mệnh lệnh" của Phó Hi tới chiếu cố Lâm Lang.

Chẳng lẽ mắng chửi người ta nói cậu làm tốt quá mức rồi?

Lời nói này là có ý gì?

Cũng may con trai cũng nói với bà rồi, cảm tình của hai người rất ổn định, chờ tốt nghiệp liền đi làm chứng nhận kết hôn.

Sự bất an trong lòng mẹ Phó cuối cùng cũng buông lỏng.

Lâm Lang là một cô gái mỹ lệ lại tri thư đạt lý, cùng Phó gia ở chung hoà hợp, Phó lão gia tử vẫn luôn ngóng trông con dâu vào cửa, hai người đã thống thống khoái khoái mà lau qua mâm bàn.

Cô tuy rằng còn là bạn gái đang trong quá trình kết giao của Phó Hi, tương lai biến số cũng nhiều, nhưng người của Phó gia đã quyết tâm nhận cô làm nữ chủ nhân tương lai.

Đến nỗi Dương Lộ vẫn luôn bị một ít người nghị luận, hai lão căn bản không để ở trong mắt.

Buổi tối, lúc sinh nhật của Phó Hi, Lâm Lang ra lệnh.

"Hiện tại đã 11 giờ, cũng không sai biệt lắm, tôi đi gặp anh ấy rồi trộm người mang tới đây. A Hoa, cậu phụ trách báo cho nhóm người bác gái, nhớ rõ đưa người an toàn tới nơi này, bằng không cậu đẹp mặt."

"Em sợ quá nha, chị dâu à chị còn có thể ăn em sao?" Tạ Diêu Hoa ra vẻ một bộ dáng sợ hãi, một đôi mắt hắc bạch phân minh mở ra siêu to, như là mèo lớn bị chấn kinh, đáng yêu mười phần.

"Đừng nháo, có tin là tôi đánh cậu hay không!" Cô gái cười liếc hắn một cái, sóng mắt kia ở dưới ánh đèn càng thêm lấp lánh rực rỡ. Cô kéo tóc, vành tai mềm mỏng gắn một chuỗi hồng bảo thạch tinh xảo, ánh lên chiếc cổ thon dài tuyết trắng.

"Đã biết, thưa nữ vương bệ hạ, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!" Tạ Diêu Hoa nhìn hoa tai do hắn chọn ngày hôm trước đang ở bên tai chủ nhân nhu mị loạn nhảy, cười khẽ một chút, ngoan ngoãn làm cái quân lễ.

Một vài anh em liền giễu cợt Tạ Diêu Hoa quá túng, ở trước mặt chị dâu một giây biến thành mèo lớn dịu ngoan, lúc trước cũng đâu thấy hắn phối hợp tốt như vậy.

Tạ Diêu Hoa cười tủm tỉm, cũng không tức giận.

Hiện tại là hiện tại, trước kia là trước kia, làm sao có thể giống nhau được?

Trên mặt Lâm Lang treo lên nụ cười ngọt ngào, "Đến lúc đó phải nhờ các cậu rồi, không được làm tôi thất vọng đó!"

"Không thành vấn đề, chị dâu!"

"Bà cô yên tâm, bảo đảm dốc lòng trăm phần trăm!"

Tạ Diêu Hoa đi với cô xuống lầu, rất quen thuộc đem áo khoác phủ thêm cho cô, nghiêng mình đi gọi lại một chiếc xe taxi.

"Chờ một chút, son môi của chị dính lên mặt."

"Phải không? Có thể là lúc xuống lầu bị cọ dính vào."

Lâm Lang nghi hoặc, định mở túi xách dùng khăn giấy ướt và gương lau đi một chút.

Tạ Diêu Hoa cười, "Đâu cần phiền toái đến như vậy chứ? Đừng làm cho sư phụ chờ lâu."

Hắn hơi khom lưng, tóc mái nhỏ vụn che đi mặt mày, dùng mặt trong của ngón tay cái đè ép một chút khóe môi đỏ thắm của cô, xúc cảm mềm mại kia uyển chuyển nhẹ nhàng, phảng phất phiêu đãng ở trong đám mây.

Ánh mắt hắn hơi tối lại, nhẹ nhàng lau đi dấu vết kia, lộ ra một gương mặt tươi cười sang sảng, "Xong rồi, trên đường chú ý an toàn."

Mỹ thiếu niên vừa phúc hậu vừa vô hại, luôn khiến người ta dễ dàng buông lỏng phòng bị.

Nào có ai biết, trong lòng của hắn, đang có một con sói dữ chực chờ con mồi?