Quyển 2 - Chương 19

"Á ——"

Một đốt ngón tay lăn xuống mặt đất.

Hả?

Nhanh như vậy đã có trò hay?

Lâm Lang nghe được tiếng la, muốn thò người ra để nhìn màn hình.

Trước mắt đột nhiên đen nhánh một mảnh.

Người đàn ông duỗi tay che lại đôi mắt của cô.

Mặc dù là cô là chủ mưu, nhưng hắn cũng không muốn cô nhìn thấy một màn máu tanh như vậy.

"Hiện giờ kết quả đã có." Hắn bình tĩnh mà nói, "Việc kế tiếp, để anh."

Lông mi cô gái rung động, lưu luyến đảo qua lòng bàn tay của Phó Hi, cho hắn một loại mỹ cảm nhu nhược, mảnh khảnh, yêu cầu được người che chở.

"A Hi?"

Lâm Lang như là khó hiểu hỏi một câu.

Cô hơi ngẩng mặt, môi mỏng đỏ đến trơn bóng, khẽ cắn ra một dấu vết, cho dù là hải yêu lấy ra tiếng ca mê hoặc người khác, cũng so ra kém nửa phần phong tình.

Hắn cứ như vậy che lại mắt cô, cúi đầu, cùng cô hôn môi.

"A! Cứu mạng ——"

"Dương Lộ con khốn này!"

Tiếng kêu cứu thê lương vang lên bên tai.

Mà người đàn ông nhắm mắt lại, dịu dàng liếʍ láp đồng phạm trong lòng ngực của hắn.

Trịnh Tư Du bị phế đi.

Người này trong trò chơi là đại thần hô mưa gọi gió, không ai bì nổi, trong thế giới hiện thực cũng là công tử ngậm muỗng vàng sinh ra, thừa nhận ba ngày ba đêm bị khuất nhục, tuyệt vọng đến mức có lần muốn tự sát.

Mà Dương Lộ trốn chạy suốt đêm.

Xe lửa băng qua đường hầm tăm tối, ánh sáng ánh lên khuôn mặt tiều tụy tái nhợt của cô ta, trong mắt che kín tơ máu đỏ hồng, như là con quỷ vừa mới trốn ra. Trên xe có người có lòng tốt nhìn cô ta quá gầy yếu, quá đáng thương, mua cho cô ta một hộp cơm.

Dương Lộ nhìn sơn móng tay màu đỏ của hành khách ấy, dạ dày một trận sông cuộn biển gầm, oẹ một tiếng trực tiếp nôn lên người người nọ, một mùi tanh tưởi tràn lan.

Trong tiếng mắng phẫn nộ không thôi của hành khách, nữ chủ đào vong hai mắt tối sầm, rầm một tiếng ngã quỵ xuống đất, bấtbtỉnh nhân sự.

Trong lúc cốt truyện đã hỏng đến mức chẳng thể cứu chữa, mang danh đầu sỏ gây tội, Lâm Lang mặc một thân quần áo thoải mái ở nhà, nửa dựa vào người Phó Hi, lười biếng lật xem mấy tranh minh hoạ áo cưới từ những nơi khác nhau đưa về đây.

Cô và nam chủ sắp kết hôn rồi.

Vào ngay buổi tối thả Trịnh Tư Du và Dương Lộ kia đi, người đàn ông này vô thanh vô tức, ở vùng hoang vu dã ngoại, một nhà xưởng bỏ hoang cũ nát hơn nữa còn có người chết, dùng phương thức đơn sơ nhất cầu hôn với cô.

Lâm Lang đồng ý rồi.

Trang sách bị cô gái nhẹ nhàng lật qua, Phó Hi nghiêng thân dựa lên tấm đệm màu cam hồng, tay hắn gác ở trên vai cô, đầu ngón tay xuyên qua tóc lụa tươi đẹp của cô, một lần lại một lần, không biết chán ghét, tựa như là chơi trò gì đó rất thú vị.

Ánh sáng ban trưa chiết xạ qua cửa sổ sát đất, quang ảnh nhỏ vụn lung lay trong gió, chiếu vào mắt cá chân tinh tế của Lâm Lang.

Bên cạnh là một chậu phỉ thúy lục la ướŧ áŧ, là thời điểm hắn và Lâm Lang đi dạo khu mua sắm nhìn trúng. Hai người lúc ấy vừa vặn đi ngang qua chợ hoa, Lâm Lang nhìn thấy chậu lục la kia tinh xảo đáng yêu, liền dừng lại một chút, cũng không tính toán mua về.

Ông chủ nhìn một đôi tuấn nam tiếu nữ này, biết bọn họ sắp kết hôn, cái này tốt, ông ấy liền nói ngôn ngữ của hoa lục la là canh gác hạnh phúc, mang về nhà mới cũng coi như là tăng thêm một chút tình thú, vì chúc tân hôn hôn, ông còn giảm giá chỉ còn lại 80%.

Cho dù chỉ hướng về lời chúc phúc của ông chủ, Phó Hi đã không nói hai lời mà trả tiền, tính toán lấy về trang trí nhà mới.

Lâm Lang liền cười hắn, nói hắn không giống như là một thương nhân thành thục xuất sắc, cứ thế ngoan ngoãn bị ông chủ hố một chậu hoa.

Ở chợ hoa người đến người đi, hoa tươi nở khắp, một mảnh muôn hồng nghìn tía, cô đứng bên trong biển hoa, váy dài buộc dây màu xanh biển lay động, lộ ra đầu vai mảnh khảnh, sau đó nghiêng gương mặt phơi đến hồng nhuận mê người kia, cười hì hì nói, Phó Hi, anh ngốc rồi phải không?

Ngốc sao?

Bởi vì là cùng cô đi xem dụng cụ tân hôn, Phó Hi vô cùng để bụng chuyện này, cùng ngày mặc một thân tây trang thẳng tắp, phá lệ soái khí tuấn lãng.

Chẳng qua, khi trong tay hắn nhiều hơn một chậu cây xanh hơi có trọng lượng, đứng ở phía dưới ánh mặt trời mãnh liệt, phần phong độ nhẹ nhàng này liền hoá thành bọt nước —— phía sau lưng hắn đã hoàn toàn ướt đẫm.

Xe đậu ở bên kia chợ hoa, khoảng cách cũng không xa, hai người là một đường đi bộ qua đó.

Một ngày đó hắn chật vật đến thảm.

Trở lại trên xe, hắn phát giác quần trong của mình cũng khó có thể may mắn thoát khỏi.

Thời điểm xấu hổ nhất, cố tình Lâm Lang còn phát hiện, vẫn luôn cười đến hết sức vui vẻ.

Phó Hi vừa tức giận vừa buồn cười, liền đem người bắt lại, dùng mùi mồ hôi giày vò cô một hồi, còn mỉm cười uy hϊếp nói, nếu mà cô lại nháo thì hắn sẽ tại chỗ tử hình cô ngay, sau đó lại đổi quần áo mới, hắn cũng không mệt.

Dù sao, cuối cùng là cô im miệng.

Phó Hi không chút để ý liếc mắt nhìn đồ chơi nhỏ có cành lá quấn quanh kia một cái.

Làm hắn kinh ngạc chính là, nó thế mà nở hoa rồi.

>>

Lục la là một loại thực vật rất khó nở hoa.

Tuy rằng hoa kia cũng không tính xinh đẹp, thậm chí còn có chút xấu, nhưng trong lòng hắn mạc danh nảy lên một cỗ thoả mãn khó có thể miêu tả.

Nở hoa kết quả.

Dưa chín cuống rụng.

Trong đầu hắn trước tiên nghĩ tới những từ này.

Trong lòng liền mềm mại đến rối tinh rối mù.

Hắn mông lung nghĩ tới bóng dáng nhỏ kia, mới sinh ra, khuôn mặt nhăn nheo giống như con khỉ, đỏ bừng, lại nhỏ bé đáng thương, mềm mại đến ngay cả cổ đều đỡ không đứng dậy.

Đầu nhỏ cũng chỉ biết cọ, chỉ biết ủi, dùng sức muốn kề đến hắn.

"Này, Lâm Lang, em thích con nít không?"

Hắn kề môi sát vào tai cô, hôn một cái.

"Tại sao lại hỏi vấn đề này?" Lâm Lang từ trong những tranh minh hoạ áo cưới tuyệt luân ngẩng đầu lên, ngửa mặt nhìn hình dáng tuyệt mỹ xuất trần của người đàn ông, trong mắt hắn chứa đầy một loại lân lân nhu tình, như là trải kẹo mật, đã tràn ra ngoài.

"Em trả lời anh trước." Hắn hỏi nói.

"Đương nhiên là ——"

Chán ghét rồi.

Một đám quỷ phiền toái đòi nợ.

Chỉ riêng cái hệ thống quỷ kia của nhà cô, hoàn hoàn toàn toàn là một đứa con nít, lá gan nhỏ như vậy, mà lại dám rời nhà trốn đi, bây giờ còn không rõ tung tích.

Nếu không trở lại, vậy vĩnh viễn đừng về nữa.

Coi như đã chết đi.

"Thích nha." Cô đáp lại mỉm cười.

Thích đến nỗi hận không thể bóp chết.

Phó Hi thật cao hứng, "Vậy sau này chúng ta sinh một đứa!"

Lâm Lang: "Hả?"

Sau đó, người đàn ông loại hình là tinh anh cao cấp này lại hứng thú bừng bừng bắt đầu thảo luận với cô về việc nuôi bé con hằng ngày sau này, tỷ như nói dưỡng thai như thế nào, sau này phòng của công chúa nhỏ phải bố trí ra sao. Hắn muốn làm một người cha toàn năng, dạy con bé đọc sách viết chữ, mặc quần áo ăn cơm, dạy cho con bé năng lực đủ để sinh tồn.

"Anh cứ như vậy xác định là con gái?" Lâm Lang nhướng mày.

"Anh hy vọng là đứa con gái, nhóc nhất định phải là con gái." Hắn vô cùng nghiêm túc mà nói.

Như vậy, một ngày nào đó con bé trưởng thành, phải kết hôn, ở bên một người đàn ông khác.

Mà Lâm Lang, chính là của riêng hắn.

Hắn có thể tận tình độc chiếm người này cả đời.

Dương Lộ đang trốn chạy lại bị người của Trịnh gia bắt về, bức bách cô ta gả cho Trịnh Tư Du.

Hai người tra tấn lẫn nhau, thường xuyên làm cho vết thương chồng chất.

Trịnh Tư Du chưa từng nghĩ tới muốn từ bỏ trả thù Lâm Lang, là cô ta hủy hoại cuộc đời của mình, hắn cũng muốn con đàn bà ác độc đó nếm thử nhục nhã mà hắn đã chịu! Dưới sự đau đớn vô cùng của trưởng bối, hắn bán đi đa số cổ phần của Trịnh gia, tiêu tốn một số tiền lớn đi thu thập chứng cứ bắt cóc của ngày hôm đó.

Nhưng thực rõ ràng, chứng cứ đã sớm bị rửa sạch, người cũng đã chết.

Trước sau không tìm được là ai động thủ.

Bởi vì nơi hắn ta biến mất vừa lúc là điểm mù của cameras.

Thế là Trịnh Tư Du lại đi khắp nơi tìm kiếm ngọn núi và nhà xưởng kia.

Lâm Lang cố ý để lại một tia sơ hở, ở nhà xưởng bỏ hoang kia rớt một cái lắc tay.

Cảnh sát tiếp nhận ủy thác đã tìm tới cửa.

Bọn họ không ngờ người mở cửa lại là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, cô ghim một đầu tóc Maruko, đồ mặc ở nhà bên trên in một con mèo đen nhỏ đang lười biếng xoa mắt, một đôi chân tinh tế thẳng tắp, để chân trần giẫm lên trên sàn nhà.

Đôi mắt hơi nước mông lung, bộ dạng tựa như mới vừa tỉnh ngủ.

"Anh nói, em tại sao lại không mang giày, là muốn cảm lạnh hả? Em thích chọc cho anh tức giận như vậy à?" Phía sau là một giọng nam trầm thấp, dáng người tuấn tú của hắn tại bên trong phản quang như ẩn như hiện.

Người đàn ông vai rộng eo gầy, mặc áo len cổ thấp màu trắng gợi lên hương vị gợi cảm, xương quai xanh ưu mỹ uốn lượn, có vẻ thon dài tinh xảo.

Sau đó, lướt qua bả vai Lâm Lang, hắn nhìn đến một thân chế phục cảnh sát.

"Làm phiền chờ một chút."

Phó Hi nói, bế Lâm Lang lên an trí ở trên sofa, quỳ một gối xuống đất, đem chân nhỏ của cô nhét vào cặp dép lê lông xù kia.

"Ngoan ngoãn, chờ anh quay lại."

Hắn dùng hết tất cả thâm tình, ở cái trán của cô lưu lại một nụ hôn, nóng bỏng.

Chờ anh trở lại, chúng ta liền cử hành hôn lễ.

Ở ngay trấn nhỏ nở khắp hoa tươi kia mà em thích kia.

Em nhất định phải thay anh sinh được một đứa con gái.

Tên của con bé anh cũng đã nghĩ kỹ rồi, gọi là, Phó Bất Ngộ.

Sau đó, hắn đi.

Không trở về nữa.

Hắn gϊếŧ người.

Ở tù chung thân.