Quyển 3 - Chương 2

Lâm Lang liếc mắt một cái, nhìn thấy bảo kiếm treo ở trên tường, nở một nụ cười quỷ dị.

Có câu nói gọi là gì nhỉ?

Không gì thoải mái hơn là khi buồn ngủ lại có người đưa tới gối đầu.

Nàng phủ thêm quần áo, cầm lấy thanh kiếm, trên vỏ kiếm có khắc hoa văn Thao Thiết*.

* Thao Thiết (tiếng Trung: 饕餮; bính âm: tāotiè) là một hình tượng thường được tìm thấy trên các vật dụng bằng đồng thời nhà Chu và nhà Thương.[1] Thiết kế thường có hình dạng một gương mặt chính diện của thần thú, đối xứng hai bên, với cặp mắt to và thường là không có phần hàm dưới. Một số người cho rằng hình tượng này có thể được tìm thấy trong các mảnh ngọc ở thời đại đồ đá mới, chẳng hạn như trong văn hóa Lương Chử (3310-2250 TCN). Nguồn: wikipedia.

Sát khí rất nặng, còn là một hung kiếm gϊếŧ người uống máu. Cứ công khai treo ở bên trong tẩm điện mà sinh hoạt hàng ngày như thường, Bệ hạ ngươi thực tùy hứng nga.

Lâm Lang tùy ý vuốt ve hoa văn phức tạp trên lưỡi kiếm, may mắn, không quên cách dùng, dù sao đây cũng là một trong những kỹ năng sinh tồn của nàng.

Nữ nhân vuốt nhẹ tóc mái bên tai, nhếch môi cười.

Cũng không biết thanh trường kiếm khát máu này, có được hưởng qua máu của chủ nhân nó hay chưa?

Nam nhân đang ngủ say cũng thực nhạy bén, chỉ là còn chưa kịp tránh đi, ngực đau xót, máu tươi trào ra.

Lâm Lang ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm kia, không khỏi thấy vui sướиɠ.

Thần kinh cả người đều hưng phấn lâng lâng.

"Có thích ——"

Hắn vừa định kêu, cổ tay đối phương linh hoạt chuyển động, tia sáng lạnh thấu xương nghiêng người đâm tới.

Gọn gàng lưu loát lại đâm một nhát.

Ngụy Đế vừa sợ vừa giận, hắn chưa từng chật vật như vậy bao giờ!

Cũng may, nam nhân không phải là bình hoa, sau khi phản ứng lại, cố nén đau đớn nhanh chóng khống chế được người, một chiêu bóp chặt cổ đối phương.

Kết quả, thứ bàn tay thô ráp chạm được chính là da thịt tinh tế.

Hắn sửng sốt, nghiêng đầu bắt đầu đánh giá "thích khách" lớn mật này.

Màn lụa trong tẩm cung bị gió thổi lay, xẹt qua mắt cá chân trắng như tuyết của nữ nhân nọ.

Chỉ thấy lông mi nàng như xuân đại, mắt ngọc đầy nước, tú cốt thanh tượng, cố tình đuôi mắt lại nhiễm một vệt máu, tăng thêm mấy phần yêu dã mê người.

"Ngươi là..." Ngụy Đế có chút kinh ngạc bất động.

Thân mình đối phương đột nhiên ngã về phía sau.

Làn váy như hoa sen tản ra.

Hắn một tay kéo người lại, ôm vào trong ngực, thăm dò hơi thở một chút, may mắn chỉ là hôn mê bất tỉnh mà thôi.

Đâm Hoàng đế bị thương rồi chơi trò hôn mê, thật kí©h thí©ɧ.

Lâm Lang thầm nghĩ.

Nam phụ này nếu mà phản ứng chậm một chút... thì chị đây còn định sẽ diễn một kịch bản trộm long tráo phượng.

Quá đáng tiếc.

Vừa nghe đến Hoàng đế tuyên triệu, người của Thái Y Viện vội vàng chạy tới.

"Bệ hạ, thần băng bó trước cho người..."

"Vết thương nhỏ mà thôi." Ánh mắt Ngụy Sâm lạnh lùng, "Xem cho nàng ta trước đi."

Nữ nhân này thật to gan, lừa gạt hắn còn không tính, lại còn dám hành thích hắn!

Chính là không thể không nói, nàng thành công thay đổi nhận thức của Ngụy Sâm đối với những thiên kim khuê tú kia!

Nhu nhược, mỹ lệ, nhưng cũng trinh liệt!

Cái loại ánh mắt cừu hận này, thật mãnh liệt, cũng thật đẹp đẽ!

Làm cho người ta rất có du͙© vọиɠ chinh phục!

Dưới màn lụa vàng sáng, lộ ra một đoạn cổ tay tuyết trắng, được thị nữ cẩn thận cột tơ hồng lên, thái y ở ngoài bình phong thay phiên bắt mạch.

Người đứng đầu Thái Y viện khẽ nhíu mày, dường như do dự không biết nói thế nào.

"Nói."

Ngụy Sâm đạp một chân của hắn.

"Nương nương tựa hồ đã bị kí©h thí©ɧ rất lớn, nhất thời tích tụ trong lòng, lâm vào hôn mê, lão thần kê mấy phương thuốc thì sẽ tỉnh lại. Có điều mạch tượng của nương nương rất yếu, là... là biểu hiện của mệnh yểu."

"Sau này mấy người các ngươi, phụ trách mọi vấn đề của nàng, nếu có một vấn đề gì, trẫm quyết không tha."

Mặt Đế vương âm trầm.

Đệ đệ thân yêu của hắn chơi trò đổi trắng thay đen, không tiếc khi quân phạm thượng đem vị hôn thê của mình đóng gói đưa vào trong cung, nếu mà chết dễ dàng như vậy, chẳng phải là quá đáng tiếc hay sao?

Hơn nữa, tiểu mỹ nhân này còn rất có cá tính, không sợ hoàng uy, công khai hành thích vua, lâu rồi hắn chưa gặp được người nào thú vị như vậy!

Nếu mà Lâm Lang biết ý nghĩ trong lòng của Ngụy Sâm, phỏng chừng không nhịn được mà phun ra một câu.

Ai bảo Bệ hạ ngươi có máu M làm gì?

Lúc thượng triều, Ngụy Sâm chán muốn chết, đưa tay chơi đùa tua rua trên mũ miện.

Chờ quần thần bẩm tấu xong, lúc gần kết thúc, Đế vương trên đài cao đột nhiên lên tiếng.

"Ngụy Ngọc, khanh không hối hận?"

Ngụy Vương vận một bộ trường bào đen tuyền, tựa như chi lan ngọc thụ, "Bệ hạ, thần không biết người có ý gì." Hắn mặt mày sáng loáng, hoàn toàn không có khí chất thô bạo như Huynh trưởng của hắn.

Nếu không phải xuất thân đê hèn*, chỉ sợ người ngồi trên long ỷ hôm nay là ai cũng khó nói.

*Ở đây ý chỉ Ngụy Vương chỉ là con thứ, không phải con trai của chính thê là Hoàng Hậu như Hoàng Đế.

"Không biết cũng không sao, trẫm ngược lại thật sự phải cảm ơn khanh, làm trẫm nhặt được một trân bảo hiếm có trên đời." Ánh mắt Ngụy Sâm sắc bén.

"Đó là long vận của Bệ hạ người, Ngụy Ngọc có tài đức gì."

"Khanh ngược lại thật biết nói chuyện."

"Bệ hạ quá khen."

Ngụy Đế không muốn nói chuyện cùng tên cáo già này nữa, bèn phất tay ý bảo tan triều.

Trở lại tẩm cung, thị nữ vội vàng chạy tới bẩm báo, "Bệ hạ, nương nương không chịu uống thuốc, cũng không chịu dùng thiện."

Nữ nhân này, đã bị hắn sủng hạnh, còn giở thói bướng bỉnh cái gì!

Ngụy Sâm bước nhanh vào nội thất.

Lâm Lang đã thay một bộ áo mỏng trắng thuần, khuôn mặt nhỏ nhắn bị mái tóc đen che khuất, càng thêm lộ ra vẻ đơn bạc yếu đuối.

"Uống thuốc đi." Hắn dùng giọng điệu ra lệnh để nói.

Đối phương ngoảnh mặt làm ngơ.

Nam nhân trực tiếp ra tay, nắm lấy cằm nàng, cứng rắn đem khuôn mặt nàng xoay qua.

"Choang ——"

Chén ngọc vỡ vụn thành mảnh nhỏ.

"Xem ra ngươi không muốn sống nữa." Mắt phượng hẹp dài lộ ra một tia sắc lạnh, "Ngươi có biết chọc giận vua của một nước có kết cục gì không?"

Lâm Lang sâu kín quay đầu.

"Thiên tử giận dữ, phơi thây ngàn dặm." Nàng lại nhẹ nhàng bình tĩnh trầm thấp mà cười, "Vậy cũng khá tốt, có nhiều người như vậy chôn cùng ta, trên đường xuống hoàng tuyền cũng có người bầu bạn, người nói phải hay không, Bệ hạ?" Nàng lạnh mắt thoáng nhìn, cánh môi màu mai đỏ câu thành một nụ cười như có như không, quyến rũ tận xương.

Bên người Ngụy Sâm có vô số mỹ nhân, lại không một ai có nụ cười mị hoặc hơn nụ cười này của nàng.

Sự mê hoặc trí mạng này phảng phất như đoá hoa anh túc.

Hắn đột nhiên không muốn để nàng chết nhanh như vậy.

"Ngươi chết là rất dễ dàng, nhưng người nhà của ngươi làm sao bây giờ? Thái phó tuổi tác đã cao, trẫm nghĩ ông ấy chịu không nổi cuối đời phải bôn ba khổ sở." Ngụy Sâm cười như không cười nói.

Lâm Lang nghe xong thật ra không có bao nhiêu cảm xúc, thi cốt của Chu Lâm Lang chưa lạnh, người Chu gia đã hoàn toàn giống như kẻ điếc, không phát ra bất kì tiếng gió nào, còn đem hung thủ gián tiếp hại chết nàng làm như thân sinh nữ nhi mà yêu thương, này là rộng lượng bao dung cỡ nào đây?

Chu Lâm Lang không oán bọn họ, là bởi vì người Chu gia đã cho nàng nửa đời sinh hoạt cơm áo vô ưu.

Mà Lâm Lang, từ trước đến nay cũng không thích những thân nhân vì ích lợi mà vứt bỏ cả huyết thống.

Chẳng qua trước mắt, Chu gia đối với nàng mà nói ngược lại rất hữu dụng.

"Bệ hạ là muốn lấy chuyện này uy hϊếp thần nữ?"

Lâm Lang cố ý bày ra dáng vẻ kinh hoảng thất thố.

"Có lẽ ngươi có thể thử khiêu chiến giới hạn của trẫm một chút."

Ngụy Sâm lần nữa đưa một chén nước thuốc tới trước mặt nàng, ý muốn để cho nàng tự mình uống, sau khi đối phương do dự một lúc lâu, liền cúi đầu xuống, cắn vành chén, miệng nhỏ nuốt.

Môi nhỏ hồng nhuận xinh đẹp lúc đóng lúc mở, khi cảm thấy đắng đến bất ngờ, nhăn lại đôi lông mày tú mỹ như nguyệt kia, một bộ dạng khẳng khái chịu chết.

Ngụy Sâm nhìn đến buồn cười.

Nữ hài tử chính là kiều khí.

Làm Đế vương quân lâm thiên hạ, mỹ nhân mỗi năm tiến cống cho Ngụy Sâm đều là một xe lại một xe mà đến, nhưng hắn hỉ nộ vô thường, động một chút liền muốn mạng người, các cung phi hầu hạ hắn không có chỗ nào mà không phải thật cẩn thận, nào dám giở thói ở trước mặt hắn.

Chờ chén thuốc thấy đáy, Ngụy Sâm mới kinh ngạc phát hiện bản thân thế mà vì một tiểu nữ nhân mà nâng chén cho nàng, thật sự mất đi khí khái của quân vương.

Lúc hắn đang muốn quăng chén, đối phương lập tức nằm xuống giường, đem chăn kéo lêи đỉиɦ đầu, hoàn toàn không muốn để ý hắn.

Ngụy Sâm: "..."

Trẫm nói, ngươi nếu cứ tùy hứng như vậy trẫm thật sự sẽ chém chết ngươi!