Quyển 3 - Chương 6

Ngụy Vương ngây dại.

Không phải bọn họ là kẻ thù không chết không ngừng sao?

Là hắn tự tay tính kế nàng, tự tay đưa nàng cho nam nhân kia!

Nếu là người bình thường, hiện giờ đã hận không thể gϊếŧ chết hắn cho hả giận rồi!

Nhưng mà... hắn nhìn Lâm Lang mi mắt cong cong, lại không giống như nói giỡn.

"Thật ra, ta nên cảm ơn ngươi mới đúng. Ta ái mộ Quân thượng đã lâu, nhưng bản thân đã có hôn ước, nên chỉ có thể nhìn chàng ấy từ xa. Lại không nghĩ tới có một ngày ta có thể làm bạn bên cạnh Quân vương, tựa như đang nằm mơ vậy."

Nhìn ánh mắt khát khao của nàng, không biết vì sao Ngụy Ngọc cảm thấy trong lòng như trúng phải một mũi tên.

Vương gia như hắn... Hình như bị đội nón xanh?

"Quân thượng rất quan tâm chăm sóc cho ta, lại rất hiểu lòng người, luôn lấy ra một vài thứ hiếm lạ cổ quái làm cho ta vui vẻ, so với Ngọc ca ca là ngươi, chắc chắn làm người ta động tâm hơn rồi."

Đầu gối Ngụy Vương lại trúng một mũi tên.

"Chẳng qua... có một việc khiến muội muội như ta rất không cao hứng."

Cuối cùng cũng nói đến vấn đề chính.

Lòng nam nhân hơi run lên, đôi mắt như ngọc gắt gao nhìn nàng.

"Ta không thích... có người thay thế địa vị của ta ở trước mặt phụ mẫu mình." Nàng sâu kín mà nói.

"Chuyện này đã là sự thật không thể thay đổi."

Ngụy Ngọc có vẻ rất bình tĩnh, lời nói không lộ ra một kẽ hở nào, "Ngươi đúng là có thể vạch trần thân phận của nàng ấy, nhưng hiện tại ngươi đã vào Đế gia, có tên trong Ngọc phả* Ngụy thị, còn lấy thân phận là tiểu thư Minh gia. Nếu như công bố với thiên hạ, danh dự của Chu gia sẽ hủy trong gang tấc, liên luỵ chín tộc."

*Ngọc phả: nguyên văn [gia phả]

Gia phả là bản ghi chép tên họ, tuổi tác, ngày giỗ, vai trò và công đức của cha mẹ, ông bà, tiên tổ và mộ phần của một gia đình lớn hay một dòng họ.

Gia phả có thể được coi như một bản sử ký của một gia đình hay một dòng họ. Gia phả có khi gọi là Phổ ký, có khi là Phổ truyền. Các nhà Tông thất (dòng dõi vua quan) có khi gọi gia phả của vương triều mình hay gia tộc mình bằng từ ngữ trân trọng hơn: Ngọc phả, Thế phả...

"Mà ngươi, cũng sẽ đeo trên lưng tội danh họa loạn triều cương, khinh mị quân thượng. Đến lúc đó, ngươi có chắc là bệ hạ sẽ giữ được ngươi?" Hắn dường như đã định liệu trước mọi việc.

Một lời không hợp liền uy hϊếp!

Tiểu tiện nhân - nam chủ này, không hổ là tên cáo già mà.

Cho nên ngàn sai vạn sai, đều là do nàng phải không?

Lâm Lang nhoẻn miệng cười, vuốt ve lò sưởi trong ngực, "Ta cũng không dám giảng đạo lý với Ngọc ca ca. Chỉ cần ngươi đáp ứng làm ba chuyện cho ta, ta sẽ vĩnh viễn giấu đi bí mật này, như thế nào?"

Ngụy Ngọc: "..."

Cảm tình nãy giờ hắn nói đều là một đống vô nghĩa?!

Đối phương căn bản chỉ là muốn đùa hắn chơi mà thôi!

Ngụy Ngọc chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể không ngừng sôi trào, lần đầu tiên trong cuộc đời mới có cảm giác nghẹn uất như vậy.

"Ta đáp ứng ngươi, ngươi nói đi, muốn ta làm chuyện gì." Hắn nhịn lại cơn tức, muốn nhìn một chút nàng sẽ làm ra trò gì.

"Vậy ngươi lại gần đây chút, ta nói cho một mình ngươi nghe, bởi vì việc này thật sự cơ mật, ta sợ sẽ tai vách mạch dừng*."

*Nghĩa đen của "tai vách mạch dừng" là vách có tai, dừng có mạch. Nghĩa bóng là: tưởng an toàn, vô sự nhưng rất dễ bị lộ bí mật, bị lan truyền. Do đó, phải cẩn thận khi nói chuyện với người khác vì có thể lời nói của mình lọt vào tai người thứ ba.

Lâm Lang đứng lên, vẫy vẫy tay với hắn.

Bên kia sẽ không có cạm bẫy gì đó chứ?

Ngụy Ngọc do dự một chút.

Nữ tử mặc cung trang đang đứng trong đình, xinh đẹp tựa như mỹ nữ trong tranh, áo lông chồn màu trắng tăng thêm vài phần đáng yêu linh động, hoà cùng một thể với hoa tuyết đang rơi, đẹp không sao tả xiết.

Hắn nghĩ, loại nữ nhân nhỏ yếu đến nỗi gió thổi qua cũng sẽ ngã này có thể làm gì được hắn?

Vì thế Ngụy Ngọc sải bước đi qua, nhưng xuất phát từ cẩn thận, hắn vẫn bảo trì khoảng cách với nàng.

"Lại tới đây chút." Lâm Lang nói.

Mãi đến lúc nàng đã kề sát bên tai, hô hấp ấm áp phập phồng, hương thơm hải đường nhàn nhạt lan toả, "Chuyện thứ nhất chính là..."

"—— Té xuống dưới đi!"

Một bóng dáng cao gầy chưa kịp đề phòng đã bị đá xuống hồ nước.

Vô số bọt nước văng lên.

Ngụy Ngọc bị nuốt mấy ngụm nước đá, còn có chút bùn tràn vào mũi.

Cả người hắn đều ngây đi rồi.

Vừa nãy, cái mông tôn quý của hắn hình như bị đạp?!

Quá nhục nhã mà!

Ngụy Ngọc trợn mắt nhìn nữ tử đang đứng trên đình.

Mà đầu sỏ gây tội thì... âm mưu đã thực hiện được nên đang rất cao hứng, ý cười ngâm ngâm mà vịn lan can màu đỏ, một bộ không chê đại sự chỉ thích nhìn náo nhiệt.

Ngụy Ngọc không hề có hình tượng mà ở trong nước mà bơi phành phạch như vịt, thật vất vả mới bơi tới bờ, lại nghe thấy cái đồ đáng chết kia nói: "Mới chút khổ này đã chịu không nổi, Ngọc ca ca còn dám cùng ta đàm phán sao?"

Ngụy Ngọc: "..."

Tức giận nga, nhưng bổn Vương gia vẫn phải bảo trì phong độ nhẹ nhàng mỉm cười!

Hắn hít sâu một hơi, quay đầu.

"Như vậy, xin hỏi Quý Phi nương nương có chuyện gì sai bảo?"

Nàng hơi cong lưng, khuỷu tay chống trên lan can, ngón tay thon dài chạm nhẹ vào khuôn mặt tuấn mỹ kia, tư thái lười biếng thật sự mê người.

Kỳ thật Ngụy Ngọc có chút sững sờ.

Hắn và Chu Lâm Lang là thanh mai trúc mã, dung mạo của đối phương hắn cũng đã nhớ rõ đến tận tâm, tuy nói nàng là mỹ nhân nổi danh nhất Yến kinh, nhưng nhìn lâu rồi cũng sẽ chán.

Nhưng nếu cứ nhìn lên như vậy, tựa hồ, chưa hẳn là không thú vị?

"Hiện giờ không có tiếc mục nào để xem, không bằng Ngọc ca ca bơi quanh hồ mười vòng, tạm thời khiến ta vui vẻ, ngươi chịu không?"

Ngụy Ngọc: "..."

Hắn mẹ nó còn có thể nói cái gì!

Ngụy Ngọc lập tức thu lại lời hắn vừa nói.

Đây là mỹ nhân chỗ nào, rõ ràng là ác quỷ!

Trên mặt hồ kết một tầng băng mỏng, cho dù Ngụy Ngọc có thói quen tập võ luyện thân, cũng không ngăn được từng trận âm hàn đánh tới.

Hắn hầu như là một đường run rẩy bơi xong mười vòng này.

Lâm Lang còn tính có chút lương tâm, cũng không lập tức chơi chết nam chủ, mà gọi một đội thị vệ tuần tra nâng Ngụy Vương về phủ.