Quyển 1 - Chương 5

Nhưng mà thẳng đến thứ sáu, người cũng chưa trở về.

Lúc Lâm Lang gọi đến, thường xuyên không bắt máy, hoặc là nói một câu có lệ: Hiện giờ em rất bận, đợi rảnh nói sau.

Biệt thự to như vậy thiếu một cậu nhóc trẻ tuổi đường hoàng hoạt bát, dù là ban ngày nùng diễm tươi đẹp cũng trở nên nhạt nhẽo đi rất nhiều.

Quản gia không thể nhìn được vẻ mặt cô đơn kia của cô chủ mà mình từ nhỏ nhìn đến lớn, nếu không phải nhìn điện thoại, thì chính là ngây ngốc nhìn chằm chằm tấm ảnh hai chị em chụp chung.

Khi còn nhỏ cậu chủ tựa như con trùng theo đuôi, ăn cơm hay ngủ đều phải dính cô chủ không bỏ.

Ông còn nhớ rõ, tiểu học tan học khá sớm, cậu chủ nhỏ trở về lập tức dọn băng ghế nho nhỏ ra, đặt mông trông giữ ở huyền quan*, mắt trông mong chờ đại tiểu thư trở về.

*Trong phong thủy học, huyền quan là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách. Nói đơn giản, huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách.

Lúc trước, ông đã phê bình kín đáo việc cậu chủ đã mười sáu tuổi mà vẫn ngủ chung với cô chủ , nhưng khi hai chị em thật sự xa cách, cậu chủ nhỏ cũng không còn thích về nhà, lòng của ông lão như có muôn vàn con kiến bò lên, cực kỳ khó chịu.

Lão quản gia nghĩ thầm, quyết không thể cứ mặc kệ như vậy. Ông đã âm thầm thuê thám tử tư giỏi hỗ trợ điều tra hướng đi gần đây của cậu chủ nhỏ, thiếu chút nữa bị những hình ảnh cay mắt kia làm sợ tới mức phát bệnh tim, cậu chủ nhỏ vậy mà mê mẩn một bà cô? Còn là cô trò? Còn ở chung?

Còn ra thế thống gì nữa!

Lão quản gia luôn trung thành và tận tâm lập tức báo cáo tình huống cho cha Giang biết, Lâm Lang cũng "vừa khéo" nghe được, vội vàng tỏ vẻ bản thân nguyện ý đi khuyên nhủ em trai "quay đầu là bờ".

-

"Khởi Vân, bây giờ em còn nhỏ, yêu đương cũng không vội, với lại nhất thời..."

"Xuy ——"

Thiếu niên không chút để ý khui nắp lon, nước có ga vẩy ra.

Tiếng nổ nhỏ làm cô gái cả kinh lui về phía sau nửa bước.

Mọi người đều biết, cô chủ nhà họ Giang có một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, khi cười cong như trăng non, mà khi sợ hãi, đôi mắt xinh đẹp kia sẽ trừng đến tròn, toát ra thần thái ngây thơ.

Và khi trong mắt cô chỉ chứa một người là bạn, tim cũng muốn mềm hoá đến không còn hình dáng gì.

Nếu đây là lúc trước ——

"Nói xong chưa? Nói xong thì cút đi."

Giang Khởi Vân lại phá lệ lãnh khốc, xoay người liền đi, thật là châm chọc mà, khi cậu ngoan ngoãn nghe lời, không thấy được cô có bao nhiêu bận tâm đến chuyện của cậu, còn bây giờ phản nghịch, ba ngày thì đã có hai lần tìm tới cửa, vẫn là lấy tư thái nôn nóng, đau đớn kịch liệt mà cầu xin.

Những cái cách khuyên người nghìn bài một điệu đó, cậu nghe tới lỗ tai sắp đóng kén rồi.

"Vân Vân, em nghe chị nói, chị cũng không phải phản đối em yêu đương, chỉ là chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là chuyên tâm học tập, rốt cuộc chỉ còn một tháng nữa là tới thi cấp ba rồi, em cũng biết, kỳ vọng của ba và mẹ đối với em rất cao! Em luôn là đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, hẳn là biết nên làm như thế nào đúng không?"

Chọc giận, là việc rất đơn giản, chỉ cần phủ lên lớp ngụy trang "vì tốt cho cậu", lại bày ra dáng vẻ "hận sắt không thành thép", bảo đảm mấy đứa trẻ trong kỳ phản nghịch này sẽ tức giận đến độ nổi trận lôi đình.

Lâm Lang vận dụng loại kỹ năng này đúng là thuận buồm xuôi gió.

Quả nhiên, thiếu niên hung hăng tránh thoát cánh tay kia, vẻ mặt khinh miệt, "Tôi không biết, cũng không muốn biết. Nếu chị là muốn tìm một con thú cưng nghe lời, vậy thực xin lỗi, ra cửa quẹo trái, cửa hàng thú cưng tùy chị lựa chọn!"

"Hì hì..."

Lời nói khắc nghiệt này làm học sinh đi ngang qua đều phát ra tiếng cười khẽ.

Vẻ mặt cô gái có chút khó xử, cầu xin nói, "Vân Vân, em đừng như vậy..."

Đến đây đi, nhục nhã tàn nhẫn hơn nữa đi, ngày sau cậu phải thật cẩn thận, vì trèo cao không nổi!

"Tôi làm sao?" Giang Khởi Vân đã sớm nhìn thấy Trình Hân ra vẻ không thèm để ý mà đi ngang qua, một phen vòng lấy cổ đối phương, ở trước mắt bao người hôn một hồi kiểu Pháp nồng nhiệt.

"Ohhh!" Đám học sinh vây xem ngạc nhiên mà la lên, học sinh cưỡng hôn giáo viên, đây chính là tin tức động trời!!

"Bạn học Giang... Khởi Vân..." Cánh tay đẩy ngực thiếu niên biến từ kháng cự đến nắm chặt, dưới kỹ xảo trêu đùa thuần thục của đối phương, Trình Hân căn bản không có sức lực đánh trả, đành phải mềm như bông, giống như một bãi nước xuân tan ở trên người thiếu niên.

"Cô giáo, làm bạn gái của em thế nào?" Giang Khởi Vân cười tà khí...

Con trai tuổi này có được dáng người cao ráo đẹp đẽ, khuôn mặt ngây ngô đáng yêu dần dần lộ ra vài phần góc cạnh, mị lực chết người đan xen giữa thiếu niên và đàn ông đủ để làm bất kì kẻ nào vì nó mê say.

Trong tiếng người ồn ào, khuôn mặt của Trình Hân đỏ bừng, ấp úng nói một tiếng "Ừm..."

Giang Khởi Vân lại cúi đầu hôn bạn gái mới của mình, khi thoáng liếc qua, nhìn thấy một khuôn mặt tái nhợt đến không còn chút máu.

Cô gái ấy đứng lẻ loi ở bên ngoài đám người, phảng phất bị người hút đi linh khí, giống như rối gỗ mở to cặp mắt xinh đẹp, rồi hơi nước chậm rãi trào ra, ngưng tụ thành hạt châu trong suốt, từ bên má phấn từng viên từng viên lăn xuống.

Trong nháy mắt đó, Giang Khởi Vân chỉ cảm thấy, trái tim truyền tới một cỗ đau đớn tê dại.

Học sinh bên ngoài nhìn thấy cảnh này, đột nhiên phát hiện mình cười không nổi.

Một bên này rõ ràng là một dịp hôn môi ngọt ngào như núi, còn một bên kia, lại là tâm như tro tàn mà rơi lệ.

Lâm Lang đang khóc, nhưng trong lòng lại cười.

Em trai đáng yêu của chị nha, phải cẩn thận nha, nanh vuốt của Satan đã leo lên cái cổ yếu ớt nhất của em rồi.

Đám người đang xao động giờ lại an tĩnh kỳ dị.

Ở trong tầm mắt của mọi người, một chàng trai sắc mặt lạnh lùng đi lên phía trước, dùng khăn tay mềm mại nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Lâm Lang, động tác nhẹ nhàng chậm chạp, tựa như đối đãi trân bảo hiếm có trên đời.

"Chúng ta đi thôi."

Anh dắt tay cô gái, dịu dàng nhưng lại không cho chối từ.

Cô gái sắp chết đuối phảng phất như túm được một cọng rơm cứu mạng, đem cơ thể gắt gao dựa gần người kỵ sĩ vì mình mà tới.

Trên nét mặt dịu dàng của cô lộ ra nồng hậu không muốn xa rời.

Thiếu niên bỗng nhiên sửng sốt.

Cậu cùng chị mình thân mật khăng khít sinh sống suốt 5 năm, lại trước nay chưa từng gặp qua vẻ mặt như vậy của chị.

Thật đau khổ mà.

Ngực như bị đè ép bởi cục đá nặng ngàn cân, hoàn toàn không thở nổi.

Cảm giác đó, thật giống như khi chủ nhân không ở nhà, có một tên cường đạo đáng giận tới cửa, đem đồ vật mà cậu yêu nhất đoạt đi. Sau khi cậu phát hiện, vậy mà thậm chí không dám đuổi theo.

Mọi người đều biết, cô chủ nhà họ Giang có một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, khi cười cong như trăng non, mà khi sợ hãi, đôi mắt xinh đẹp ấy sẽ trừng đến tròn, toát ra thần thái ngây thơ.

Nhưng không ai nói cho Giang Khởi Vân rằng ——

Cô chỉ cần khóc thút thít ngay từ đầu, thế giới cũng theo đó sụp đổ.

Tình yêu có một loại chậm trễ, gọi là vạn kiếp bất phục.

-

Buổi tối, Giang Khởi Vân nằm trên giường lăn qua lộn lại như sủi cảo nướng, thứ lặp đi lặp lại trong đầu là ánh mắt từ khϊếp sợ đến thất vọng của đối phương.

Thiếu niên từ trước đến nay ngã đầu là ngủ, lần đầu tiên, vào ban đêm mất ngủ.

Giang Khởi Vân rốt cuộc không nhịn được nữa trở về nhà họ Giang.

Gần một tháng không bước vào nơi này, cậu lại giống như một người ngoài không mời mà đến.

Không khí tràn đầy hương vị xa lạ, bài xích cậu tới gần.

Lão quản gia tinh thần quắc thước* vốn đang ở trong vườn chăm sóc vườn hoa, thấy cậu chủ nhỏ đã trở về, thật ra rất vui mừng.

*quắc thước- adj: (người đàn ông tuổi đã cao) có vẻ mạnh khoẻ, nhanh nhẹn và rắn rỏi.

Ông cụ tỏ ra vô cùng khoan dung với kỳ phản nghịch cua cậu nhóc, ân cần đón cậu đi vào, còn hứng thú bừng bừng mà nói, "Chuyện này cũng vừa khéo, cô chủ mới vừa nói chuyện về người bạn mới, dẫn về đây nói muốn hỏi một chút ý kiến của tôi, ai nha, còn định ăn cơm chung nữa. Bây giờ cũng tốt, cậu chủ cậu trở về rồi, chắc chắn cô chủ sẽ vui vẻ đến hỏng thôi, cái này gọi là song hỷ lâm môn nha! Khó trách sáng nay lão ra cửa mua đồ, chim hỉ thước* trên cây cứ kêu to miết."

*còn gọi là ác là, "hỉ điểu"...



Ông nhíu nhíu mặt cười tươi, "Cậu chủ là người mà cô chủ đau lòng nhất, nên cậu cần phải nhìn vị cô gia tương lai này một chút, đánh giá vị này thay cô chủ nữa. Có điều lão nhìn rồi, cũng muốn tư tâm nói ra một câu, cô gia tương lai này là một thanh niên đỉnh đỉnh tuấn tiếu đầy hứa hẹn, mới tốt nghiệp một năm đã dẫn dắt công ty phát triển đi lên, năng lực đó là không cần phải nói, mấu chốt là cậu ta đối xử với cô chủ cũng cực kỳ dịu dàng săn sóc..."

Lòng Giang Khởi Vân như rơi vào hầm băng, tay chân cậu lạnh lẽo đến kỳ lạ, trong đầu có căn mạch máu vẫn luôn thịch thịch thịch kêu gào.

Cậu cứng đờ đi vào phòng khách.

Hai người trong phòng khách nhàn nhã mà ngồi, thỉnh thoảng có người giúp việc từ bên cạnh đi vòng qua, hiện lên ánh mắt ước ao, tựa hồ muốn nói: Không còn có một đôi người yêu nào xứng đôi hơn họ.

Sofa màu trắng gạo lót tấm thảm mềm Ba Tư mà hai chị em cùng nhau chọn lựa kia, hiện giờ lại bị một người khác xâm chiếm.

Cô gái đầu tóc thoải mái mát mẻ ngồi co chân lại, ôm đầu gối, giống như thiếu nữ mười sáu tuổi thơ ngây nghịch ngợm, cánh môi màu anh đào no đủ sáng bóng, lúm đồng tiền bên má phảng phất như nhiễm phải rặng mây đỏ, hơi hơi nghiêng đầu, mỉm cười, an tĩnh nghe người yêu đọc diễn cảm.

"If i should see you, after long year." ("Nếu tôi sẽ gặp em, sau bao năm dài.")

"How should i greet, with tears, with silence." ("Tôi nên chào hỏi thế nào đây, với nước mắt, với sự im lặng.")