Quyển 1 - Chương 8

Đại sảnh rộng lớn, ánh sáng từ đèn treo thủy tinh khắc hoa vụn vặt quấn quanh, làm cho trong nhà minh diễm như ngày.

Lâm Lang dựa vào trước cửa sổ đọc sách.

Những giọt mưa lớn hất lên cửa kính, phát ra tiếng đánh nặng nề. Bên ngoài mưa to như trút nước, không trung trầm thấp âm u. Lão quản gia yêu hoa thành si đang lo lắng sốt ruột cho mấy cây lệ đường mới trồng.

Bỗng nhiên, ánh mắt ông dừng lại.

"Cậu, cậu chủ?"

Ngoài cửa đứng một thiếu niên cả người ướt đẫm, đầu tóc lộn xộn che đi khuôn mặt tái nhợt, tựa như đứa trẻ lưu lạc không nhà để về, tối tăm, áp lực lại tuyệt vọng.

Cụ ông thấy vậy đau lòng muốn chết, vội vàng hỏi cậu ta làm sao lại biến thành như vậy.

Nhưng cậu chỉ nhấp môi không nói lời nào, đôi mắt như chết nhìn chằm chằm mặt đất.

Tầm mắt mơ hồ, không biết là nước mưa hay là nước mắt.

Thẳng đến khi tấm thảm mềm trải trên sàn nhà kia, có một đôi chân nhỏ trắng tuyết giẫm lên đi tới, cùng với một tiếng thở dài rất nhỏ, khiến cho thân thể thiếu niên bị mưa to làm cho lạnh cóng cũng dần dần ấm lên.

Khăn lông to rộng mềm mại che lại đầu thiếu niên, mơ hồ có hương thơm của hoa hồng, đúng là đôi mắt tràn đầy ôn nhu của thiếu nữ.

Theo đó là sự răn dạy không lưu tình chút nào của cô.

"Giang Khởi Vân, em không có đầu óc đúng không? Mưa lớn như vậy, còn có sét, em không biết đi tìm chỗ nào tránh mưa à?" Ngón tay thiếu nữ dùng sức chọc chọc đầu cậu.

Cô có lẽ không biết, dáng vẻ lúc mình tức giận có thể minh diễm động lòng người đến vậy.

Thật cẩn thận, cậu dùng khăn lông lau khô đôi tay, lại chậm rãi đưa tới gần cơ thể của cô. Đối phương vẫn còn trong cơn thịnh nộ nên không phát hiện động tác nhỏ của cậu, sau đó cậu càng thêm lớn mật, ỷ vào bản thân cao ráo, ôm thiếu nữ nhỏ xinh vào lòng.

Chặt khít, không hề có khe hở.

Cậu đã sớm muốn làm như vậy. Đường cong mạn diệu kia dần dần rõ ràng, đặc biệt là ngực, giống như một cục bông mềm xốp.

Cậu không khỏi ôm càng chặt thêm.

"Em..."

Cô đỏ mặt, muốn đẩy đứa em trai không biết xấu hổ này ra, nhưng cậu lại chôn mặt mình vào vai cô, thấp giọng khóc thút thít.

Vì thế, cái tay đang giơ cao kia, do dự một chút, không đành lòng, cuối cùng lấy tư thái trấn an mà đặt sau lưng cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, như là đang dỗ đứa trẻ bị thương..

"Ngoan..."

-

Trong phòng ngủ, thiếu niên an tĩnh ngủ say, trên khuôn mặt trắng nõn mang theo ý cười ngọt ngào, dường như đang mơ thấy chuyện vui vẻ nào đó. Trên cổ tay mảnh khảnh của cậu có một sợi chỉ đỏ đeo tay, để ghi nhớ, đây là đồ Lâm Lang cầu cho cậu khi đi lễ tạ thần ở chùa miếu lần trước.

Cho dù là lúc ở bên nữ chủ, cậu cũng không gỡ xuống.

Lâm Lang ngồi ở bên cạnh, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt qua đầu tóc thiếu niên, động tác dịu dàng, nhẹ nhàng, chậm chạp. Tên nhóc quỷ này, vì để được ở bên cạnh cô, cam tâm tình nguyện nhổ đi nanh vuốt dữ tợn, bây giờ còn dịu ngoan hơn cả ấu thú mới sinh.

Chính là không còn vũ khí sắc bén, cậu lấy cái gì để bảo vệ mình đây?

"Ngủ ngon, Vân Vân." Cô cúi người, đặt lên trán một nụ hôn nhợt nhạt.

Đánh dấu, đây là tiêu chí của con mồi.

Cậu không trốn thoát được nữa đâu.

Lông mi dày rậm mảnh khảnh của thiếu niên kinh hoảng run lên, tiếp tục làm bộ ngủ say.

Lâm Lang hơi nhếch môi.

-

Giang Khởi Vân trở lại Giang gia, vui mừng nhất không ai hơn lão quản gia, đứa nhỏ phản nghịch trong mắt ông, trải qua một đêm dường như lớn thêm không ít, trở nên thành thục hiểu chuyện.

Nửa năm học sau, Giang Khởi Vân lấy điểm thi đứng nhất toàn tỉnh thi vào trung học trọng điểm, lại liên tục nhảy lớp, cùng chị gái lớn hơn năm tuổi học chung một trường đại học, bề ngoài tuấn tiếu cùng thành tích loá mắt khiến cả người cậu đều toả sáng, được truyền thông mạnh mẽ tung hô, cũng nhiều lần được đề cập.

Cả mặt cha Giang sáng ngời, cũng không truy cứu chuyện lúc trước.

Đảo mắt đã tới sinh nhật 18 tuổi của Giang Khởi Vân.

Cha Giang nói phải làm một bữa tiệc lớn cho cậu, nhưng cậu từ chối.

Cậu đã sớm chọn được người để tổ chức sinh nhật cho mình.

Dưới ánh đèn đường tối tăm, thiếu niên dựa vào cột điện phía sau, khăn quàng cổ màu khói xám ôm lấy khuôn mặt tinh xảo, lông mi hơi hơi rung động, tựa như cánh bướm. Cậu nhẹ nhàng hà một hơi, trong không khí lạnh băng nhanh chóng kết thành sương trắng.

Ngón tay thon dài tràn đầy thấp thỏm gọi tới dãy số điện thoại kia.

Thời gian chờ đợi dường như lâu tới một thế kỷ.

"Chị, là em."

Cậu còn chưa kịp vui sướиɠ thì đã nghe được tiếng xin lỗi của đối phương. "Ừm, không sao đâu, thật sự không sao cả, việc bận của chị quan trọng hơn, học học của em sẽ giúp em tổ chức tiệc ăn mừng..."

"Vâng, cứ vậy đi, tạm biệt."

Giang Khởi Vân không khỏi thất vọng, đây là lần thứ hai cô vắng mặt vào sinh nhật của mình.

Có lẽ, thật sự bận quá đi?

Cậu liều mạng tìm lý do thay cho Lâm Lang, nhưng có khi, hiện thực không chấp nhận được cậu tự lừa mình dối người. Lột ra xác ngoài của lời nói dối, sẽ hiện ra miệng vết thương đầm đìa chảy máu còn chưa kết vảy.

Cậu dừng bước.

Bờ sông lóng lánh sóng nước, đứng một đôi người yêu.

Cô gái nhắm hai mắt, bị nam sinh cao lớn ôm vào trong ngực, cúi đầu dịu dàng hôn nhau. Vòng eo nhỏ nhắn đến vậy, cứ như thủy tinh gập lại liền vỡ, tóc dài đen nhánh ở trong gió nhẹ nhàng tung bay.

Mọi thứ đều đẹp đẽ đến không ngờ.

Mảnh tuyết nhỏ vụn từ không trung rơi xuống, hoà tan vào trong ấn đường lạnh lẽo.

Thiếu niên vẻ mặt vô cảm xoay người rời đi.

Trên nền tuyết nhiễm nhàn nhạt màu đỏ tươi.

Không sao.

Thật sự không sao cả.

Chỉ là, lại bị lừa một lần nữa mà thôi.

-

Thẳng đến đêm khuya, một chiếc xe hơi tiến vào Giang gia.

"Thế nhé, ngủ ngon."

Lâm Lang duỗi tay vén lên tóc mái bên tai, đôi mắt long lanh, cánh môi đỏ mọng, dưới ánh đèn càng thêm mê người.

Khi thiên sứ đẹp đến mức tận cùng, sẽ trở thành ác quỷ mê hoặc chúng sinh.

Cô vừa mới xoay người, chàng trai đã đi ba bước thành hai bước, thân hình ấm áp bao phủ lên, cánh tay duỗi ra, từ phía sau bế người lên hôn.

"Ưm ——"

Tiếng kinh hô nho nhỏ của Lâm Lang đều bị nuốt hết, phản kháng không thành, đành phải nhu nhược dựa vào trước ngực đối phương, tùy ý người yêu ôn nhu đòi lấy.

Chàng trai đang tâm viên ý mã cũng không phát hiện, người bị hôn đã chậm rãi mở mắt, sắc mặt bình tĩnh, nơi nào có nửa phần ý loạn tình mê?

Trong đôi mắt lưu ly lộ ra một màu u lam nhàn nhạt, tựa như ngọn ma trơi trôi dạt trong đêm, mỹ lệ, hư ảo, nhưng là trí mạng.

Nương theo tư thế này, cô dư quang dễ dàng bắt giữ đến bóng người ở cửa sổ sát đất của lầu ba.

Cậu ta tựa hồ giật mình tại chỗ, một bàn tay còn duy trì động tác kéo bức màn.

Đột nhiên, không kịp phòng ngừa, thấy được một màn thân thiết này —— người cậu yêu, đang ở trong lòng người khác.

Cơ hội tới vừa vặn tốt.

Đáy mắt Lâm Lang xẹt qua một tia u ám.

"Lâm Lang, anh yêu em." Ngón tay người yêu vuốt ve gương mặt cô, tràn đầy lưu luyến thâm tình, chân thành tha thiết mà nói, "Gả cho anh, được không? Anh sẽ dùng cả quãng đời còn lại yêu quý em, quý trọng em!"

Lâm Lang chỉ là nhấp môi cười không nói.

Tuy rằng khoảng cách có chút xa, nhưng người có tâm vẫn có thể phân biệt ra tiếng nói của hai người.

Đừng mà.

Đừng gả cho anh ta.

Xin chị đấy, đừng bỏ rơi em.

Em nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời chị nói, chị nói dối cũng không sao, em sẽ làm bộ không biết. Cho nên, xin chị, đừng đồng ý với anh ta.

Em sẽ điên, thật sự sẽ điên.

Móng tay cắm vào lòng bàn tay, thiếu niên trên lầu gắt gao nhìn chằm chằm thiếu nữ kiều diễm kia, cô đầu tiên là nghiêng đầu một chút, nghiêm túc nhìn chằm chằm chàng trai, chờ khi đem người nhìn đến cả người khẩn trương, cô mới bật cười, ngón tay trắng nõn chọc chọc ấn đường anh ta, "Không có hoa tươi, không có nhẫn, anh liền muốn bắt cóc người ta? Mơ đẹp quá đó!"

Lúc đầu chàng trai là sửng sốt, sau đó toát ra thần sắc mừng như điên, không thể tin liên tiếp hỏi vài lần, "Nói như vậy là em đồng ý sẽ gả cho anh? Trời ạ, anh, anh đây không phải đang nằm mơ đấy chứ? Lâm Lang, mau, mau véo anh một cái! Nói cho anh, đây không phải nằm mơ!"

Anh vui mừng đến mức xoay vòng tại chỗ, cười đến độ không khép miệng được.

Trần Thanh Lễ từ trước đến nay trước mặt người khác đều trầm ổn lý trí, chỉ có khi thân thiết mới có vài phần mất khống chế, càng đừng nói hiện giờ, hoàn toàn đều không thể khống chế làm bản thân bình tĩnh lại được.

Lâm Lang bị phản ứng của anh chọc cho vui vẻ, mi mắt cong cong, thân mật chọc chọc cái mũi của anh.

"Đồ ngốc."

Người đàn ông này hiển nhiên là cao hứng đến điên rồi, bỗng nhiên xông lên, bế cô lên thật cao mà xoay quanh, hết vòng này đến vòng khác, hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi.

Làn váy cô gái tung bay trong tuyết mịn.

Ở đêm đông lạnh băng giá rét, tiếng cười truyền đi thật xa.

Giang Khởi Vân chậm rãi buông ra đôi tay đang nắm chặt của mình, tấm thảm thuần trắng chảy một bãi vết máu, mùi tanh nồng lan tràn khắp nơi.