Chương 11

Sau khi bãi triều, ta cố ý để bọn cung nhân để lộ tin tức Lâm Mộc ch.ết cho Lâm Uyển Uyển.

Ta cũng cố ý phân phó thuộc hạ đem độc chí mạng vào bên trong Thục Nhu Cung.

Ta cũng không biết bản thân còn đang mong chờ việc gì, nhưng mãi đến chiều Thục Nhu Cung vẫn không chút tăm hơi, cuối cùng ta không còn kiên nhẫn mà chủ động đến tìm Lâm Uyển Uyển.

Ta cố ý nói cho cô ta biết, Thẩm Thanh Trạch đã ch.ết.

Lâm Uyển Uyển không khóc cũng không làm loạn, ngoài mặt thì tỏ vẻ bình tĩnh tựa như lúc sáng nay.

Cô ta mời ta trà, ta nhìn thấy ngón tay cô ta khẽ run thì lòng chợt hiểu rõ.

Ta không uống, có lẽ cô ta đã đoán được, bản thân một hơi đã uống sạch, sự kiên nghị trước giờ chưa từng có hiện rõ trong đôi mắt.

Cô ta nói Lâm Mộc là người đã cứu ta, ta là kẻ lòng lang dạ sói, ta đều nhận tất.

Mãi cho đến lúc cô ta nói, cô ta đã bỏ độc trong hương, ta mới nhận thức được có chỗ không đúng, ta rõ ràng đưa cho cô ta thạch tín, tại sao cô ta lại không dùng đến mà lại sử dụng loại độc hương này.

Cô ta nói muốn ta mỗi ngày mỗi đêm phải chịu cơn đau thống khổ vạn trùng gặm nhấm tâm can, lần đầu ta cảm thấy sợ, ta bỏ lại đôi mắt thê lương của Lâm Uyển Uyển lại đằng sau, vội vàng chạy đến thái y viện.

Sau này bọn cung nhân hỏi ta, thi thể “Kiều Quý Phi” ta xử lý thế nào.

Ta im lặng một lúc, cất lời: “Chiếu theo nghi chế của Quý Phi mà làm.”

Nàng ấy thân với Lâm Uyển Uyển như vậy, chắc sẽ không đành nhìn ta đem xác cô ta vứt nơi rừng hoang nước độc.

Cho dù Lâm Uyển Uyển đã phạm tội tru di cửu tộc.



Cái ch.ết bất ngờ của “Kiều Quý Phi” đã khiến cho lão già Lâm gia nảy sinh nghi ngờ.

Hắn nghi ngờ ta báo thù cho Lâm Mộc nên mới gi.ết đi Lâm Uyển Uyển.

Lão già này là con hồ ly giảo hoạt, đây là lần đầu tiên hắn thất thố trước mặt ta, hai mắt đỏ bừng nghiến răng, tức giận nói: “Thẩm Thuật, không có sự giúp sức của Lâm gia, ngươi có xứng ngồi vững trên ngôi báu như hôm nay không hả!”

“Tên ăn cháo đá bắt nhà ngươi, Thẩm Thuật, Uyển Nhi là đứa con gái ta thương nhất, nếu như ngươi không hạ lệnh thì làm gì có chuyện nhi nữ nhà ta ch.ết bất đắc kì tử!”

Ngay lúc đó ta còn đang phẩm trà lại gặp lão ta trên cổ nổi đầy gần xanh lên rống, bèn nói: “Cho dù ngươi không tin thì Lâm Uyển Uyển cũng đã ch.ết, cái ch.ết của cô ta không liên can đến trẫm.”

“Dựa theo lời ngươi nói, lẽ nào nhi nữ của ta một lòng muốn ch.ết sao?!”

Ta im lặng không nói.

“Uyển Nhi từ nhỏ đã được cưng chiều bao bọc, trước giờ chưa từng chịu chút tủi nhục nào, bây giờ nhi nữ nhà ta lại trở thành quý phi sủng hạnh đứng đầu hậu cung, sau này còn được tôn phong làm Hoàng Hậu dưới một người trên vạn người, tại sao lại muốn ch.ết đi cơ chứ?”

“Vậy ông có từng hỏi qua ý kiến của nhi nữ ông chưa?”

Lão già bỗng im bặt.

Lão ta dường như đã bị chặn họng không nói được gì, hai mắt đỏ hoe, người bỗng run run, lẩm bẩm nói: “…Làm sao có thể… Rõ ràng ta đã sắp xếp ổn thoả tất cả cho nó mà… Nó còn bất mãn gì nữa…”

“Nó còn bất mãn điều gì…”

“Thân phận quý phi tôn quý, hiển hách gia tộc, cái gì có thể ta đều cho nó hết rồi, sao nó lại không bất mãn điều gì nữa cơ chứ!!!”