Chương 4: "Sư tôn, làm thêm lần nữa người sẽ ổn thôi!"

Phúc Ngọc Sơn cảm thấy có một đầu lưỡi mền mại tiến vào khoang miệng mình, hắn chủ động rướn người về phía trước, quấn lấy môi và lưỡi của đồ đệ, thân dưới gắt gao kẹp lấy dươиɠ ѵậŧ thô to của đồ đệ, chất lỏng trắng đυ.c chảy ra từ hậu huyệt dọc theo dươиɠ ѵậŧ của Diệp Trùng mà chảy xuống.

"Hừ...ưm…" Phó Ngọc Sơn khóe miệng chảy ra nước miếng, lộ ra cực kỳ dâʍ đãиɠ bộ dáng, hai người đầu lưỡi cùng hôn trong chốc lát rồi tách ra, giữa hai người kéo một sợi chỉ bạc dài, một lúc sau liền đứt ra.

Diệp Trùng bắt đầu khẽ động, một tay giữ chặt cặp mông của sư tôn để khống chế hạ thể của y, mỗi lần hắn rút cự vật ra đều mang theo một dòng chất lỏng màu trắng, đồng thời nhấc mông hắn lên, tay còn lại xuyên qua tóc của sư tôn, vững vàng khống chế nửa thân trên của sư tôn, cự vật tiếp tục ra vào chọc chọc ngoáy ngoáy trong huyệt thịt của sư tôn y, ngay cả miệng của y cũng không buông tha, đầu lưỡi không ngừng quấn quýt lấy chiếc lưỡi mềm mại của y.

Nhìn từ xa, cảnh tượng đó là một người đàn ông cao lớn đang ôm một người đàn ông có thân hình nhỏ nhắn, eo thon, tóc dài che nửa lưng, bị thao đến không ngừng run rẩy.

Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào họ khiến khung cảnh này trở nên tươi đẹp biết bao.

Diệp Trùng cảm thấy tiểu huyệt mềm mại của sư tôn đã được mở rộng thêm một chút, cự vật của hắn có thể dễ dàng tiến vào hơn, vì vậy hắn nhân lúc đối phương không có chuẩn bị mà cố ý từ từ rút ra dươиɠ ѵậŧ của mình rồi đột nhiên dùng hai tay nắm chặt vào eo sư tôn rồi dùng sức đâm vào.

"A ha..." người đang ôm y đột nhiên dùng sức làm Phúc Ngọc Sơn mở to hai mắt, cổ ngẩng cao, ngón chân co quắp, hai tay bấu chặt vào người Diệp Trùng.

Trong chốc lát, điểm nhạy cảm bị qυყ đầυ của cự vật cọ xát làm y sướиɠ đến không còn thần trí, nước mắt lăn dài trên má.

“Là ở chỗ này sao?” Diệp Trùng thầm nghĩ, điểm nhạy cảm của sư tôn còn ở hơi sâu, nhưng mà chỗ này đối với hắn căn bản không thành vấn đề.

Diệp Trùng dịu dàng hôn đi nước mắt của sư tôn, hạ thân bắt đầu chuyển động nhẹ rồi nặng, không theo khuôn mẫu nào, nhưng mỗi lần đều đỉnh qua điểm mẫn cảm của sư tôn, rồi dần dần tăng nhanh tốc độ ra vào. Tiếng rêи ɾỉ của sư phụ càng lúc càng lớn, dâʍ ŧᏂủy̠ trong hậu huyệt cũng càng lúc chảy càng nhiều.

“Trùng nhi….. ừm... chỗ đó... đừng... a... không... không cần... uh... Trùng nhi... ah... đừng.. .ah… Trùng nhi..." Phúc Ngọc Sơn thoải mái đến mức theo bản năng tăng thêm lực kẹp chặt hậu huyệt như đang muốn nhiều hơn, đồng thời lắc đầu như thể hiện không muốn điểm nhạy cảm của mình cứ chị cọ qua cọ lại như vậy, trông rất đáng thương.

Chiếc cằm và cổ thon thả của Phúc Ngọc Sơn thật sự quá đẹp, thân hình trắng nõn và mái tóc đen buông xõa sau lưng, cộng với khung cảnh da^ʍ mỹ này khiến y đẹp đến mức Diệp Trùng càng nhìn càng thích, hắn hôn lên cổ sư tôn theo ý muốn của trái tim, liếʍ quả đậu nho nhỏ trước ngực y, gặm cắn xương quai xanh của y, những nơi y đi qua đều để lại những điểm hồng chằng chịt.

Diệp Trùng thao như vậy một lúc, nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của sư tôn càng lúc càng cao, hắn biết y sắp cao trào bèn cẩn thận đặt y nằm xuống giường, hai tay nắm vào eo của y để hông y vểnh cao lên.

Diệp Trùng biết rằng da của sư tôn rất đẹp, cơ thể của y cũng vô cùng mịn màng khi chạm vào, nhưng hắn không ngờ rằng mông của sư tôn sờ xúc cảm lại tốt như vậy, làm hắn nhịn không được thúc vào mạnh hơn nữa, hai tay hắn cũng nắm chặt lấy cặp mông đầy đặn của Sư tôn mà nhào nặn chơi đùa.

Khi tốc độ thúc vào hắn của tăng lên, những âm thanh dâʍ đãиɠ " bạch bạch" bắt đầu vang lên từ nơi hai cơ thể giao nhau và va chạm.

Mỗi một lần va chạm, sư tôn đều sẽ phát ra tiếng rêи ɾỉ êm tai, ra vào càng nhanh, tiếng rêи ɾỉ của y càng nhanh, âm thanh cũng càng lớn.

Cảm thấy cũng sắp được rồi, Diệp Trùng híp mắt, điều chỉnh tư thế hai chân, hơi ngửa ra sau,một đặt sau lưng, một tay đỡ eo của sư sư tôn.

Sau khi điều chỉnh xong, hắn tăng nhanh tốc độ thúc đẩy của mình, tiếng bạch bạch bạch càng lúc càng nhanh, hậu huyệt của Phúc Ngọc Sơn tràn ngập dâʍ ŧᏂủy̠ ,bờ mông hơi ửng hồng nhìn vô cùng dâʍ đãиɠ cùng xinh đẹp. Diệp Trùng ra vào trong huyệt thịt, tốc độ ra vào nhanh đến mức không thể nhìn rõ cự vật của y.

"Trùng Nhi... a... a... a... a... a... a a không... Trùng nhi... không được... a…aahhh!!! !"

Kèm theo những cú thúc nhanh chóng của Diệp Trùng chính là tiếng rêи ɾỉ gần như hét lớn của Phúc Ngọc Sơn, dươиɠ ѵậŧ cắm sâu vào sâu trong hậu huyệt, cả hai cùng lúc lêи đỉиɦ, Phúc Ngọc Sơn cắn mạnh vào ngực Diệp Trùng để lại dấu răng. Cơ thể co rút sau cơn kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, đặc biệt là bụng dưới, ngọc căn phía dưới cũng bắn ra chất lỏng màu trắng đυ.c, lần lượt phun lên cơ bụng của Diệp Trùng.

Hai người thở hồng hộc, Diệp Trùng trước tiên lấy lại bình tĩnh, do vận động nên thân thể không ngừng tỏa nhiệt. Hắn nhìn sư tôn đang thoát lực nằm co rút dưới thân hắn, cảm nhận được người dưới thân đang hút lấy dươиɠ ѵậŧ của mình, hắn vừa bắn xong, cứ để như vậy hắn sợ bản thân không khống chế được lại cứng lên.Thế là hắn ôm người khẽ nhúc nhích, rút dươиɠ ѵậŧ của mình ra, ánh mắt đã hồi phục sự thanh tỉnh vốn có.

"Sư tôn ,người đỡ hơn chưa?” Hắn nhẹ vỗ vỗ vào mặt y, nhìn vào mắt y nghiêm túc hỏi.

Một lúc lâu sau Phó Ngọc Sơn mới chậm rãi mở mắt ra, xuân quang trong mắt còn chưa tiêu tán hoàn toàn, cũng không có mờ mịt như lúc đầu, xem ra ảnh hưởng của Nhạn Quy Khứ đã được giải, ánh mắt y ôn nhu nhìn Diệp Trùng,ánh mắt nhìn Diệp Trùng dường như tràn ngập... tình yêu?

Diệp Trùng không cách nào miêu tả, nhưng hắn cảm thấy ánh mắt này không bình thường. Sư tôn của hắn sẽ không bao giờ nhìn hắn với ánh mắt như vậy.

Hắn bối rối chớp mắt, lại kêu lên một tiếng, thấy ánh mắt sư tôn vẫn như cũ thì khẽ cau mày, thở dài một hơi, nhìn người nọ nói: "Xem ra độc còn chưa giải hết, sư tôn, người kiên nhẫn một chút , làm thêm một lần nữa người sẽ ổn thôi."

Diệp Trùng đang ôm Phúc Ngọc Sơn đổi tư thế, không để ý khi hắn nói xong lời này, thân thể sư tôn hắn nhất thời cứng đờ. Với cái nhìn đó, rõ ràng là Phúc Ngọc Sơn đã thoát khỏi sự kiểm soát của Nhạn Quy Khứ.