Chương 1

"Bao nhiêu?"

"Tôi không cần tiền"

"Có nhiều người rất đen tối, nhưng họ vẫn tỏ ra không biết gì để mọi người nghĩ họ bởi hai từ "NGÂY THƠ". Tôi không thích sự ngây thơ giả tạo đó. Và em cũng như những người bọn họ, cứ sống thật với chính mình, đừng để tôi cảm thấy kinh tởm em hơn." Phong Tử Yên quăng câu nói sắc lẻm vào người Tiểu Diệp Minh không quên tung những đồng tiền thẳng vào mặt cậu ấy sau cuộc làʍ t̠ìиɦ đêm qua.

"Cậu cảm thấy như vậy chưa đủ thì sau này cứ tìm đến tôi"

..........................I"m falling in love.................

Giữa chốn phồn thịnh của nơi đô thành, con người cứ tiếp tục quay cuồng trong guồng máy kiếm tiền được lập theo một cách không trật tự. Dòng người lướt qua nhau, thế giới đôi lúc nhỏ bé nhưng lại không tìm thấy điều kì diệu trong tình yêu. Đôi khi bất ngờ ta gặp nhau, định mệnh được cố định em là của anh kể từ đó mà không ai nhận ra được, đến khi họ sắp vuột qua cơ hội có được nhau thì mới nhận ra điều đó thì quá muộn màng. Chính vì vậy hãy yêu và sống hết mình đùng để phải hối hận, vì cuộc đời ngắn ngủi lắm.

......

Dưới ánh đèn mờ, trong quán Bar, người ra người vào liên tục. Có kẻ đến đây để giải khuây trong những ngày làm việc mệt mỏi, có kẻ đến để chung vui với lũ bạn bè, và có kẻ lại đến đây để tìm thú vui hoan lạc. Hắn ngồi phía góc tối của quán, rót những ly rượu vang đỏ nhấm nháp chúng để cho thời gian trôi qua. Có lẽ hắn cũng quen với sự cô đơn này rồi nên việc ngồi uống rượu một mình thì không có gì là lạ. Hắn bất chợt thấy ánh mắt của một người nào đó nhìn mình, xa lạ nhưng lại gần gũi. Cậu ta tiến gần đến hắn hơn, đôi mắt nhu tình trong veo dưới ánh đèn vàng đang nhìn hắn không hề chớp.

"Anh có thể ngủ cùng tôi đêm này không?" Tiểu Diệp Minh khẽ nói với Phong Tử Yên

" Đừng phiền, kiếm người khác đi" Phong Tử Yên cười khẩy.

" Anh có thể làʍ t̠ìиɦ cùng tôi không?" Tiểu Diệp Minh cứng rắn hỏi lại lần nữa.

Phong Tử Yên, hắn nheo mắt nhìn cậu ta và thầm nghĩ "Thời buổi này thật buồn cười, đĩ điếm chẳng còn thể diện gì cả, có thể đến mời gọi khách một cách trơ trẽ nhất thế này ư" Ấy vậy mà hắn vẫn gật đầu đồng ý với cậu ta. Men theo hàng lang của một khách sạn nhỏ, Tiểu Diệp Minh theo sát từng bước chân Phong Tử Yên vào phòng. Khi cánh cửa phòng được đóng lại Tiểu Diệp Minh có vẻ run sợ, ánh mắt nhu tình đó vẫn trong veo khẽ nhìn Phong Tử Yên.

"Sao thế? Đâu có phải lần đâu đi khách đâu mà cứ rụt rè quá vậy, hay đổi ý rồi"

"Không, à không, tôi muốn thật" Tiểu Diệp Minh ngập ngừng đáp.

"Vậy để tôi đi tắm trước" Phong Tử Yên tiến vào phòng tắm và mở nước ấm xối thẳng vào người. Tắm xong hắn đi ra chỉ quấn chiếc khăn ngay bụng, che đi cái khúc côn ŧᏂịŧ sắp cứng lên của hắn. Hắn ngồi trên giường hút điều thuốc trong lúc chờ đợi Diệp Minh tắm rửa. Khói thuốc phả ra mờ nhạt khắp phòng. Đâu phải lần đầu hắn làʍ t̠ìиɦ với một thằng đàn ông đâu nhưng sao lần này hắn cảm thấy điều gì rất khác lạ. Khác lạ từ trong ánh mắt kia, hắn thở dài và nhắm nghiền đôi mắt, khói thuốc vẫn bay lên.

Diệp Minh bước ra và cậu lại mặc lại quần áo khiến hắn phải ngơ ngác.

" Cậu còn không cởi đồ"

"Tôi...tôi hơi ngại"

"Ngại ư..............dm cậu đừng giả vẻ ngây thơ như vậy, đừng làm mất thời gian của tôi" Hắn vùng vằng kéo cậu ấy lên giường, nhanh chóng chút bỏ hết quần áo của Diệp Minh ra. Hắn lấy bαo ©αo sυ bao trùm lên cự vật căng cứng, gương lên một cách đáng sợ. Sau khi đổ dầu bôi trơn vào lòng bàn tay hắn miết lên dươиɠ ѵậŧ của mình.

"Anh có thể làm nhẹ được không" Diệp Minh nhìn với con mắt cầu xin.

"Nhẹ ư? Nhẹ sao mà sướиɠ được, không phải cậu đã từng làm qua sao, đã từng phục vụ không ít bao nhiêu người rồi chẳng lẽ cố tình nhu tình đáng thương vậy. Dm đã là đĩ điếm rồi còn phải đòi hỏi khách làm như thế nào" Hắn để cự vật nóng hổi ngay cửa mật đạo của Diệp Minh cứ vậy mà tiến vào. Diệp Minh bị quá bất ngờ nên co người lại, khiến cửa mật không chịu mở ra. Hắn càng ra sức đẩy vào khiến cậu ấy đau đến nước mắt trào lưng tròng. Chẳng có lần dạo đầu, chẳng có nụ hôn nào được trao đến nhau, cứ thể hắn lao vào tấn công Diệp Minh một cách tàn nhẫn.

Khi Phong Tử Yên làʍ t̠ìиɦ, hắn chẳng quan tâm đến việc Diệp Minh có đau đớn hay không và cũng chẳng hề muốn nhìn vào khuôn mặt ấy. Bởi lẽ đối với hắn những thằng điếm chỉ đề hắn chơi qua đêm và cũng chỉ gặp nhau 1 lần. Còn nếu như được phục vụ nhiệt tình có thể sẽ gặp nhau lần thứ 2. Hắn liên tiếp công kích vào sâu hơn trong mật đạo, quá sức tượng tưởng của hắn, thực sự rất chặt, rất khít, ôm toàn bộ cự vật của hắn, mặc dù qua lớp bcs nhưng hắn có cảm giác sướиɠ đến mê hồn. Hắn không quen việc hôn những loại đĩ điếm khi làʍ t̠ìиɦ bởi hắn cho rằng bọn họ là thứ dơ bẩn, chỉ giúp hắn giải tỏa đam mê xá© ŧᏂịŧ mà thôi.

Chiếc gường phải xóc lên bởi cuộc làʍ t̠ìиɦ thô bạo của hắn. Hắn liên tiếp cắm và, rút ra một cách tàn nhẫn. Hắn chẳng cần biết đối phương của mình có sướиɠ hay không mà chỉ cần hắn sướиɠ là đủ. Mặc cho những dòng nước mắt của Diệp Minh rơi ra. Khuôn mặt nhăn nhó lại, hai hàm răng cắn vào nhau, bàn tay bấu víu vào tấm ga giường khiến nó nhàu nát một mảng. Thoáng nhìn qua giọt nước mắt khẽ rơi ra, Phong Tử Yên ngừng lại động tác của mình.

"Cậu đừng làm như đây là lần đầu của cậu khiến tôi cảm kích, làm ơn thôi ngay cái trò giả tạo ấy lại" Hắn kéo Diệp Minh dậy bắt cậu quay trở lại vểnh cong đôi mông tròn trịa của cậu ấy lên. Hắn để hai tay ngay hông và đẩy mạnh cự vật thật sâu vào trong mật đạo. Cứ thế từ nhịp lắc điên cuồng. Hắn chưa bao giờ thấy sung sướиɠ như vậy, hắn chưa bao giờ có cái cảm giác làʍ t̠ìиɦ sướиɠ đến lạ lùng như vậy. Tia điện chạy dọc sống lưng của hắn đến xương cụt và dội thẳng tới dươиɠ ѵậŧ theo lỗ nhỏ ra ngoài đầy những tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã lâu ứ đọng trong người. Hắn rút ra ném bcs xuống giường nằm phịch xuống.

Tiểu Diệp Minh cậu ấy vẫn nằm bất động trên giường, bởi những cú thúc mạnh vào thành ruột khiến máu chảy ra nhuộm đỏ một vệt ga giường, miệng khẩu cúc sưng đỏ lên. Cậu cũng không kêu la gì bởi chính việc này cậu muốn mà. Chính bản thân cậu muốn điều này xảy ra mà. Cơ thể co rúm lại.

Phong Tử Yên choàng tay qua kéo người Diệp Minh lại khẽ ôm vào lòng. Chẳng biết vì sao hắn lại làm vậy thông thường thì sao các cuộc làʍ t̠ìиɦ hắn thường bỏ về ngay lập tức để không phải ngửi thấy mùi dơ bẩn của những kẻ làm trai bao, nhưng sao hôm nay hắn muốn ở lại. Hắn ôm lấy Diệp Minh vào trong người, hít lên mái tóc mền của cậu ấy. Một mùi hương mê lòng người. Mùi hương mà không bao giờ hắn ngửi thấy trên những người hắn đã từng làʍ t̠ìиɦ.

Diệp Minh cũng không biểu tình cho hành động của hắn, cứ thế rúc vào lòng hắn ngủ thϊếp đi. Đến sáng hôm sau khi cậu tỉnh dậy thì đã thấy Phong Tử Yên mặc đồ. Hắn nheo mắt nhìn vết máu đỏ trên giường và cũng không buồn quan tâm đến vấn đề đó.

"Bao nhiêu?" Phong Tử Yên hất mặt về phía Diệp Minh

"Tôi không cần tiền"

"Có nhiều người rất đen tối, nhưng họ vẫn tỏ ra không biết gì để mọi người nghĩ họ bởi hai từ "NGÂY THƠ". Tôi không thích sự ngây thơ giả tạo đó. Và em cũng như những người bọn họ, cứ sống thật với chính mình, đừng để tôi cảm thấy kinh tởm em hơn." Phong Tử Yên quăng câu nói sắc lẻm vào người Tiểu Diệp Minh và tung những đồng tiền thẳng vào mặt cậu ấy sau cuộc làʍ t̠ìиɦ đêm qua.

"Cậu cảm thấy như vậy chưa đủ thì sau này cứ tìm đến tôi" Hắn lặng lẽ bước ra ngoài cửa, bỏ lại Diệp Minh ngồi với ánh mắt buồn thẳm. Nhưng tờ tiền rơi khắp giường và dưới sàn nhà, cậu nắm lại như thể muốn vò nát chúng.

..................

Phong Tử Yên đến công ty hơi sớm, hắn đứng ở cửa sổ châm điếu thuốc thổi khói vào không gian. Hắn muốn quên đi hình ảnh làʍ t̠ìиɦ cùng Diệp Minh đêm hôm qua, nhưng sao ánh mắt, gương mặt đó cứ mãi đeo bòng theo hắn.

"Phong Tổng! Anh có cuộc họp quan trọng với bên công ty Hàn Khởi về việc trao đổi nhân tài lúc 9h sáng nay ạ" Diêu Linh thư kí của hắn gõ cửa phòng và bước vào.

Hắn vẫn đứng nhìn ra cửa sổ và hút hết điếu thuốc trong tay. Sau đó mới quay lại chuẩn bị cho cuộc họp tiến hành lúc 9h.

(Nói sơ qua cho các độc giả biết về Phong Tử Yên. Hắn kinh doanh trong ngành thiết kế thời trang, hiện đang thực hiện rất nhiều dự án đẩy mạnh quy mô quảng bá sản phẩm của mình đến khắp nơi trên đất nước và ra cả nước ngoài. Hắn đang chiêu mộ nhân tài trong việc thiết kế thời trang. Công Ty Hàn Khởi do Trương Hàn Khởi làm giám đốc, là một trong những công ty phải phụ thuộc vào Phong Tử Yên về khâu sản xuất sản phẩm và trưng bày. Hiện nay bên công ty Hàn Khởi đang đẩy nhân lực lại cho bên công ty hắn để có thể chiếu cố nhiều hơn trong các cuộc làm ăn tiếp theo. Phong Tử Yên là một kẻ rất cẩn thận trong các vấn đề liên quan đến công việc, trên công việc hắn luôn sát sao quản lý nhân tài một cách cận thận nhất. Đặc biệt trong vấn đề tác phong làm việc hắn yêu cầu các nhân viên của mình phải thực hiện đúng các quy tắc mà hắn đề ra. Nên với môi trường làm việc như vậy đã khiến công ty hắn càng lúc càng lớn mạnh hơn. Có rất nhiều người mẫu, giới nổi tiếng kí hợp đồng cho các mẫu sản phẩm, các thiết kế của bên hắn. Vậy nên công ty đã có tên tuổi, có chỗ đứng vững mạnh trên thị trường kinh doanh về thời trang)

Đã đến 9h, bên công ty Hàn Khởi đã có mặt đầy đủ để có thể bàn giao nhân tài cũng như kí kết hợp đồng làm ăn với Phong Tử Yên. Thật ra thì Hàn Khởi có nhân tài mà không biết trọng dụng nên đã dẫn đến việc bỏ lỡ nhiều cơ hội kinh doanh. Những người bên Hàn Khởi đưa qua cho Phong Tử Yên, nếu được nhận chắc chắn họ sẽ phát huy được hết tài năng của mình nếu làm việc tại công ty của hắn. Cả hội phòng đang ngồi bàn tán sôi nổi, Phong Tử Yên bước vào khiến họ đều im lặng. Qua bước bắt tay và giới thiệu, Hàn Khởi bắt đầu với việc nói về nhân lực bên mình muốn đưa qua cho Phong Tử Yên.

"Phong Tổng, theo như việc anh đã đề ra thì hôm nay bên chúng tôi cư 3 đại diện hàng đầu của công ty qua phụ trách mảng thiết kế cho bên anh, anh xem qua hồ sơ của họ và đợi tôi gọi họ vào luôn"

"Không cần xem, cứ cho họ vào đây rồi cùng bàn bạc" Phong Tử Yên gạt những tập hồ sơ sang một bên.

Khi 3 người nhân viên bên Hàn Khởi bước vào phòng, Phong Tử Yên, ngước mắt lên bắt gặp lại ánh mắt nhu tình đôi mắt trong veo đó một lần nữa nhìn hắn. Thật bất ngờ, trái đất thật là tròn để cho hai người bọn họ lại gặp nhau. Tiểu Diệc Minh có hơi lúng túng khi nhận ra kẻ tối qua ở cùng mình chính là Phong Tổng. Phong Tử Yên cũng không hết bất ngờ hắn buột miêng nói " Là cậu sao?"

"Hai người quen nhau sao" Hàn Khởi thấy không khí căng thẳng nên hỏi.

Hắn không trả lời câu hỏi của Hàn Khởi mà đẩy hồ sơ về phía Hàn Khởi "Chấm dứt hợp đồng, tôi không thể kí hợp đồng này được. Nhân tài bên anh, tôi thật không dám nhận, có lẽ khả năng của tôi không thể bồi dưỡng họ được đâu"

"Phong Tổng! Anh, sao lại có thể vậy được cớ chứ, anh đã biết gì về họ đâu sao lại phán bừa như vậy, anh xem lại chứ đây là hợp đồng rất quan trọng của công ty chúng tôi" Hàn Khởi vội vã lo lắng hỏi lại Phong Tổng.

"Thực ra thì tôi không thể đào tạo những người có địa vị không đứng đắn ở đây" Hắn vừa nói vừa nhìn vào Tiểu Diệp Minh.

Tiểu Minh biết hắn đang ám chỉ mình bởi cuộc làʍ t̠ìиɦ tối qua, hắn cho rằng cậu là loại người xấu xa nhất chỉ biết lên giường để mua vui cho khách.

"Nếu anh nhận bọn tôi và kí hợp đồng này, tôi hứa trong 1 tuần đảm bảo sản phẩm bên công ty anh bán chạy gấp đôi hiện giờ" Tiểu Minh đanh mặt lại nhìn hắn và nói.

"Cậu biết cậu đang nói gì không vậy? Cậu có biết tần suất làm việc và doanh số của công ty chúng tôi như thế nào không mà mở miệng nói được câu đó?" Phong Tử Yên cười khích bác đối với câu nói mà Tiểu Minh mới nói ra.

"Sao anh lúc nào cũng vội vàng vậy, anh là chủ một công ty lớn mà đánh giá như vậy có quá là hấp tấp không? Sao anh không để tôi thử nhỉ? Lúc đó anh quyết định với chúng tôi như thế nào cũng chưa muộn mà, đúng không Phong Tổng"

"Cậu...Được để tôi xem cậu làm được gì nào?" Phong Tử Yên khẽ cười nhếch miệng rồi ngồi xuống tiếp tục công việc của mình với Hàn Khởi.

Sau cuộc họp, mọi người sắp xếp giấy tờ và chào nhau đi về. Tiểu Minh cố nán ở lại, cậu đến ngay bàn của Phong Tử Yên, đặt xấp tiền lên bàn, là xấp tiền mà Phong Tử Yên đã quăng vào mặt Tiểu Minh sau buổi hoan lạc.

"Anh giữ lại chúng đi, tôi không cần khoản tiền này, và việc tôi ngủ với anh không phải vì tiền, giữa chúng ta chẳng có gì cả, và chuyện đó cũng không làm tôi bận tâm đâu" Tiểu Minh lạnh lùng nói với Phong Tử Yên và cậu lặng lẽ quay ra về.

Hắn đang bị một tên nhóc đùa giỡn sao? Cậu ta làm hắn quay cuồng lên vậy, tự nhiên xuất hiện giữa quán bar và đòi ngủ cùng hắn, đến bây giờ xuất hiện trước mặt hắn ra điều kiện với hắn. Hắn đang không biết cậu ta có phải là một nhà thiết kế hay chỉ là kẻ làm tiền. Nhưng dù sao thì cậu ta cũng có chút thú vị, vậy ta hãy thử cuộc chơi này xem sao.

...

Hôm sau buổi đầu tiên làm việc tại công ty Phong Tử Yên. Hắn lên kế hoạch và đưa một số bản thảo cho nhóm của Tiểu Minh bắt cậu áp dụng và thực hiện chúng trong 1 tuần lễ để đẩy doanh thu lên gấp đôi. Hắn cho rằng việc này Tiểu Minh sẽ làm không nổi và chắc chăn 1 tuần sau cậu sẽ bỏ cuộc và rời đi thôi. Điều này cũng không làm hắn vấn vương gì cả, đơn thuần mà nói cũng như việc hắn làʍ t̠ìиɦ với cậu. Dễ đến với nhau được thì cũng dễ ra đi. Hắn chẳng muốn nghĩ đến trường hợp mà cậu hoàn thành được mục tiêu thì sẽ như thế nào.

Tiểu Minh cầm lấy bản thảo và quay trở về bàn bạc cùng các đồng nghiệp, rồi tiến hành bắt tay vào vấn đề luôn. Cậu ấy nhìn qua tập bản thảo và ném chúng vào thùng rác trước sự chứng kiến của mọi người.

" Tiểu Minh sao cậu bỏ chúng đi, cậu không muốn thực hiện nữa hay sao?" A Bảo tròn mắt nhìn Tiểu Minh.

"Có chứ, nhưng sẽ tiến hành theo ý của tôi, công việc tôi phụ trách nên bản thảo cũng là của tôi, nếu ai có ý kiến gì không phù hợp cứ nói cho Phong Tổng" Tiểu Minh mở bản thảo của mình và phát cho mọi người.

Phong Tử Yên cũng không buồn quan tâm tới việc họ làm như thế nào mãi cho đến cuối giờ khi Diêu Linh thư kí của hắn vào báo cáo công việc hắn mới biết việc bản thảo của mình đã bị thay thế. Trước giờ không ai dám trái lời hắn và chưa từng có chuyện này xảy ra.

"Ai, ai đưa ra quyết định này?" Phong Tử Yên tức giận đập tay lên bàn quát lớn

"Dạ, do Tiểu Minh, cậu ấy nói công việc của cậu ấy phụ trách phải làm theo ý cậu ta" Diêu Linh lo lắng đáp lại.

"Kêu cậu ta vào đây"

Diêu Linh vội vã rời phòng, cánh cửa đóng lại và mở ra khi Tiểu Minh được gọi vào.

Ném bản thảo vào mặt Tiểu Minh, Phong Tử Yên gằn giọng "Ai cho cậu cái quyền quyết định được hay không được ở đây?"

" Chẳng lẽ anh không muốn doanh thu tăng lên gấp đôi, tôi đã nói rồi anh đã để tôi phụ trách mảng này thì hãy để tôi quyết định, đừng áp đặt như thế" Tiểu Minh lạnh lùng đáp. Khuôn mặt cậu bình thản nhìn Phong Tử Yên.

Chưa ai từng nhìn hắn và nói với hắn kiểu ngang hàng như vậy, hắn quá bất ngờ về Tiểu Minh, khuôn mặt e ngại tôi hôm đó biến mắt thay vào là đôi mắt lạnh như băng. " Để xem cậu làm được gì, trong tuần này cậu phải hoàn thành. Nếu không tôi e rằng cậu cũng không thể đền bù số kinh phí bị tổn thất đâu, lúc đó đừng trách tôi sẽ làm gì cậu"

" Phong tổng! Anh không có gì dặn dò nữa thì tôi ra ngoài nhé!" Tiểu Minh quay người đi, chẳng thèm bận tâm đến con người đó nghĩ gì.

Đã ba ngày trôi qua rồi, công việc của Tiểu Minh mỗi lúc một bận hơn, cậu không có thời gian ăn trưa cho ngon miệng. Bận đến mức vừa làm vừa ăn, thức ăn vướng trên má cậu, trông cậu thật dễ thương. Mải mê làm việc cậu không để ý rằng không còn ai ở lại trong phòng trưa nay. Sau giờ ăn trưa Phong Tử Yên trở về phòng làm việc bắt gặp Tiểu Minh đang mải mê với những bản thảo, giấy tờ trên bàn. Hắn đứng lại quan sát cậu một hồi lâu, đôi mắt nhu tình trong veo luôn làm hắn có cảm giác ấm đến lạ. Bất giác hắn tiến đến gần Tiểu Minh, mà dường như cậu ấy không biết sự có mặt của hắn, cho đến khi lượm cây bút rơi xuống đất ngước nhìn lên thì mặt đã chạm nhau.

"Anh đứng đây từ khi nào?"

"Đủ để nhìn thấy vẻ nhu tình của cậu, tự nhiên tôi thấy nhớ"

"Anh im đi, tôi đang làm việc, với lại chuyện đó anh không nên nhắc lại, và anh đừng có mang ra hù dọa tôi, anh cũng đâu muốn mọi người biết rằng đã từng đi chơi bời qua đêm đâu nhỉ"

"Tôi có nói gì đâu, tôi cũng chẳng muốn làm cùng cậu tí nào cả, cậu yên tâm làm việc đi" Phong Yên Tử cười nham hiểm với Tiểu Minh và hắn trở về phòng làm việc.

...

Một tuần sắp trôi qua, mọi việc dường như quá cấp bách, thực ra nếu đẩy nhanh doanh số lên gấp đôi trong 1 tuần thì đây là một việc không thể được. Phải đòi hỏi đẩy nhanh việc maketting đi kèm với việc liên kết các cửa hàng nhỏ lẻ, phân phối ra nhiều nơi khác nhau, đẩy sản phẩm tới tay khách hàng nhờ vào việc bán khuyến mãi, tăng cường quà tặng, kết hợp với các chiến lược kinh doanh khác nhau. Những công việc này quá tải với khả năng của Tiểu Minh nên cậu đang rất cố gắng. Con số doanh thu của ngày hôm nay mới chỉ vượt số cũ khoảng 1/3 mà chỉ còn 2 ngày nữa. Đêm ngày thứ 5, cậu tiến hành làm một số công việc tại công ty mà không để ý đến thời gian. Đã quá 9h tối, sau khi ăn dở hộp cơm cậu lại đọc qua các bản thảo và gửi mail cho các công ty con, thúc đẩy lượng đơn đặt hàng vào ngày mai đồng thời nhanh chóng tìm các mối khác để đẩy hàng đi cho kịp.

"Cậu không định về sao?" Phong Tử Yên đứng ngoài nhìn vào

" Không anh về trước đi"

" Để tôi cùng cậu làm nhé?" Hắn bước vào, dựt lấy cây bút trên tay Tiểu Minh

"Anh.............."

....................Còn nữa.................