Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngày Tôi Rời Thôn, Cả Thế Giới Quỷ Dị Đều Điên Rồi

Chương 10: Odebol, nước Cộng hòa Rabelais của châu Phi

« Chương Trước
"Là tên này nè!" Lưu Diệp xách Ảnh Quỷ lên.

Ảnh Quỷ xụi lơ bị hắn xách lên, má phải sưng phù. Bộ dáng thê thảm ấy, hai quỷ tài xế nhìn thấy đều đau lòng.

"Trộm cái gì. Đây là bạn cùng phòng của cậu!"

Cũng may, tài xế nhanh trí giải thích ngay.

"Bạn cùng phòng?"

"Đúng vậy, không phải cậu nghĩ căn nhà lớn như vậy mà chỉ cho mình cậu ở chứ? Còn miễn phí nữa, chúng ta không kiếm tiền sao?"

Lưu Diệp ngẫm lại cũng đúng, sau đó hơi hoảng loạn nói.

"Xin lỗi, em thật sự không biết. Em cứ tưởng là kẻ trộm."

Nói xong, hắn nhìn Ảnh Quỷ, có chút hiếu kỳ hỏi.

"Ông anh à, sao người này đen thui vậy?"

"... Bạn nước ngoài."

"Bạn nước ngoài à!"

Lưu Diệp càng luống cuống hơn. Không ngờ mình lại vô tình đánh một người bạn nước ngoài. Nếu không cẩn thận là có thể gây ra vấn đề ngoại giao lớn đấy!

"Đúng vậy, cậu đánh người nước ngoài, việc này mà lan ra thì lớn lắm. Cậu mau đi nhanh đi, đợi hắn tỉnh dậy sẽ không tốt đâu." Ánh mắt của ông lão sáng lên, vội vàng nói.

Nếu có thể lợi dụng cơ hội này để tiễn ᴠị ôn thần này đi, vậy thì tốt lắm.

"Không được!"

Nhưng không ngờ, Lưu Diệp nghiêm mặt, lời lẽ chính đáng từ chối.

"Ông à, ai làm người đó chịu! Từ nhỏ, anh Quý Oa đã dạy con phải là người có trách nhiệm!"

Tài xế và ông lão: "..."

Quay đầu lại lập tức gϊếŧ chết cái tên Quý Oa kia!

Lúc này, Ảnh Quỷ tỉnh dậy, sau khi thấy Lưu Diệp, lập tức chấn động, vừa định nói chuyện.

Thì nghe thấy Lưu Diệp nói trước.

"Anh bạn nước ngoài này, thật sự xin lỗi. Bừa rồi tôi sơ ý coi anh là kẻ trộm, nên mới đánh anh. Tôi thật sự xin lỗi. Nếu anh có chỗ nào không thoải mái, cứ nói ra, tôi sẽ đưa anh đi bệnh viện."

Ảnh Quỷ cảm thấy mình có chút mơ hồ, sao vừa mở mắt ra, quốc tịch của mình đã thay đổi rồi. Tôi là quỷ nước Hạ chính tông cơ mà!

Hắn vừa muốn nói chuyện, thì thấy tài xế đến, một bàn tay che miệng hắn, sợ hắn nói ra điều gì.

"Haha, cậu ta không sao đâu, thân thể cậu ta rắn chắc, chịu đựng được."

Nói xong, hắn thì thầm bên tai Ảnh Quỷ.

"Phối hợp chút đi."

Lúc này Ảnh Quỷ mới thôi không giãy giụa nữa.

Lưu Diệp thấy Ảnh Quỷ không sao, lúc này mới yên lòng. Nếu Ảnh Quỷ thực sự có chuyện gì, thì hắn sẽ cảm thấy quá áy náy.

Tiếp theo, hắn đưa tay ra, nói với Ảnh Quỷ.

"Xin chào, tôi tên là Lưu Diệp. Bắt đầu từ hôm nay chúng ta sẽ sống cùng nhau."

Ảnh Quỷ nghe đến đây, hoảng hốt không nói nên lời. Ai muốn sống cùng cậu chứ! Tôi còn muốn tránh xa cậu nữa đây.

Lưu Diệp thấy Ảnh Quỷ không nói, còn tưởng rằng đối phương vẫn để tâm đến chuyện vừa rồi, hắn nhỏ giọng hỏi tài xế.

"Ông anh, anh ấy tên gì?"

"À, Odebol!"

"Odebol?"

"Đúng rồi, Odebol, đến từ... nước Cộng hòa Rabelais của châu Phi, đến đây để nhập khẩu chuối."

Lưu Diệp: "..."

Từ Đông Bắc mà kéo chuối đến châu Phi?

"Ông anh à, công việc này hình như không kiếm được bao nhiêu tiền ha?"

"Thì đương nhiên. Nếu kiếm được tiền thì sao lại sống cùng cậu?"

Lưu Diệp: "..."

Nói cũng đúng! Nghĩ vậy, hắn thấy Odebol thuận mắt hơn nhiều. Đều là những người không có tiền cả.

"Được rồi, trời cũng đã muộn, cậu nên nghỉ ngơi sớm đi."

Ông lão thở dài, không ngờ Ảnh Quỷ cũng không làm khó được Lưu Diệp.

Ông lão và tài xế đi ra ngoài, Ảnh Quỷ cũng muốn đi thì bị Lưu Diệp giữ lại.

"Người anh em, anh đi đâu vậy? Anh cũng ở đây mà?"

Ảnh Quỷ: "..."

Xong rồi, quên mất chuyện này rồi, không phải tự dâng mình cho hắn sao?

Hắn muốn cầu cứu hai người tài xế, nhưng lại thấy bọn họ chạy như chó đuổi.

Ảnh Quỷ: "..."

*

Sớm hôm sau, Lưu Diệp thức dậy trên giường. Ngay khi hắn định rửa mặt xong rồi đi tìm việc làm thì trên màn hình đột nhiên xuất hiện một đồng hồ đếm ngược.

【Đing! 5, 4, 3, 2, 1, truyền tống bắt đầu!】

Trong giây tiếp theo, Lưu Diệp biến mất ngay tại chỗ.

Khi xuất hiện lại, hắn đã đến một nơi hoang vắng, bên cạnh có năm người.

【Nhiệm vụ cố định đã được mở ra!】

【Nhiệm vụ: Ve sầu】

【Mục tiêu nhiệm vụ 1: Sống sót đến khi hôn lễ kết thúc.】

【Mục tiêu nhiệm vụ 2: Sau khi hôn lễ kết thúc có được một viên ngọc bội Ve sầu rỗng.】

【Phần thưởng nhiệm vụ 1: 0 điểm tích lũy】

【Phần thưởng nhiệm vụ 2: 0 điểm kinh nghiệm】

【Phần thưởng nhiệm vụ 3: vật phẩm có phẩm chất U Hồn ngẫu nhiên *1】

Lưu Diệp ngơ ngác nhìn xung quanh, không rõ sao lại bị truyền tống đến đây?

Hắn nhìn sang những người khác, phát hiện sắc mặt họ đều vô cùng khó coi.

Trong số đó một chàng trai có vẻ ngoài khá điển trai, nhưng nhìn kỹ thì lại không thể nhớ được khuôn mặt của hắn. Hắn hỏi những người khác.

"Trong này có ai là người mới không?"

Không ai giơ tay, chỉ có Lưu Diệp cẩn thận hỏi.

"Xin hỏi, người mới là gì vậy?"

Tiểu Soái thấy vậy thì hiểu rằng lần này chỉ có một người mới nên cảm thấy nhẹ nhõm.

Sau đó hắn giải thích cho Lưu Diệp.

"Click mở giao diện thuộc tính của cậu ra."

Lưu Diệp: "..."

"Đó là thứ gì?"

Những người khác: "..."

"Chính là cái màn hình nhỏ trước mắt cậu."

"À à, cái đó hả, tôi có, rồi sao nữa?"

"Nếu cậu có vấn đề gì cứ nhập vào, nó có thể trả lời cho cậu." Tiểu Soái nói.

"Tôi không biết chữ." Lưu Diệp nói, sắc mặt hoàn toàn không ngượng ngùng.

Tiểu Soái: "..."

"Thế này, đơn giản mà nói, cậu có thể coi nơi này như một trò chơi kinh dị. Vào đây là cậu xui xẻo. Cậu cần phải trải qua từng địa điểm nguy hiểm để hoàn thành nhiệm vụ, nhận phần thưởng để nâng cao khả năng của mình, sau đó lại tiếp tục thực hiện nhiệm vụ, trong vòng lặp vô hạn của sự kinh dị này cho đến khi chết."

Lưu Diệp nghe xong nét mặt trở nên nghiêm trọng.

Nghe... có vẻ lợi hại quá nhỉ!

Tuy hắn không hoàn toàn hiểu nhưng nghe được hai chữ "trò chơi" thì hắn hiểu ngay. Không phải chỉ là chơi trò chơi thôi sao, cái này thì hắn am hiểu. Ở thôn thì hắn là người chơi trò chơi giỏi nhất!

Tiểu Soái thấy Lưu Diệp đã hiểu rõ tình hình, thì quay sang những người còn lại.

"Mọi người hãy tự giới thiệu đi. Tôi trước, tôi tên là Bay Lượn Trên Bầu Trời, nhiệm vụ cấp độ 4."

Thông thường, trong nhiệm vụ mọi người sẽ không công khai tên thật của mình. Bởi vì những đồng đội trong nhiệm vụ có thể sau này sẽ trở thành kẻ thù muốn gϊếŧ mình ngoài đời.

Dù sao, trong những nhiệm vụ nguy hiểm này, nhân tính của rất nhiều người đã bị méo mó.

Trước đây đã từng có một người công khai thông tin của mình trong nhiệm vụ. Sau khi nhiệm vụ kết thúc, hắn đã bị người khác tìm ra ngoài đời.

Kẻ đó đã trực tiếp bắt cóc người thân của hắn để uy hϊếp, cuối cùng hắn bị bóc lột sạch sẽ tất cả vật phẩm, và sau đó bị gϊếŧ như một con tốt trong nhiệm vụ.

Ví dụ như vậy rất nhiều, cho nên mọi người đều phải cẩn thận, chu toàn.

"Vương Vi Vi, nhiệm vụ cấp độ 2." Nói chuyện là một cô gái có ngoại hình rất xinh đẹp. Nhưng lúc này cô lại vô cùng căng thẳng, tay nắm chặt sợi dây chuyền trên cổ không buông.
« Chương Trước