Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngày Tôi Rời Thôn, Cả Thế Giới Quỷ Dị Đều Điên Rồi

Chương 6: Cuộc sống này không có gì là không thể vượt qua

« Chương TrướcChương Tiếp »
【Quỷ vật: Súng săn cũ】

【Loại hình: Vũ khí】

【Phẩm chất: Hung quỷ】

【Hiệu quả đặc biệt 1: Sau khi viên đạn được bắn ra sẽ nổ mạnh, gây ra sát thương cực lớn cho loài người và quỷ】

【Hiệu quả đặc biệt 2: Đạn vô hạn!】

【Trình độ khôi phục: 0%】

【Điều kiện trang bị 1: Lực lượng lớn hơn 20】

【Ghi chú: Một quỷ nào đó đang điên cuồng tìm kiếm súng yêu của mình trong thôn】

Vật phẩm ở thế giới này đều có cấp bậc. Theo thứ tự là Tàn hồn, U hồn, Hung quỷ, Ác quỷ, Hồng y, và Khủng bố.

Những vật phẩm này thường được gọi là quỷ vật. Trong trường hợp đặc biệt cũng có thể biến thành quỷ.

Tài xế nhìn con dao cùi trong tay mình, chỉ là một quỷ vật phẩm chất Tàn hồn, rồi lại nhìn súng trong tay Lưu Diệp.

Hắn yên lặng cất con dao về, sau đó đưa tay nhấn cái loa một cái.

"May mắn đến ~ Chúc bạn may mắn đến..."

Lưu Diệp kinh ngạc quay đầu.

"Ủa ông anh, sao lại đổi nhạc?"

"Bài hát vừa rồi nghe chán rồi." Tài xế rầu rĩ nói.

"À, đúng rồi. Anh mới nói vợ anh nɠɵạı ŧìиɧ, sau đó anh làm sao?"

"Tôi tha thứ cho cô ta."

Lưu Diệp: "..."

Không phải chứ, cua cũng khét quá. Người này là một người tốt bụng, rộng lượng đến như vậy sao?

Tài xế nói xong, vừa lái xe, vừa nhìn súng săn trong tay Lưu Diệp.

"Chú... chú em à, cậu đi ra ngoài sao còn mang súng?"

"À, chú em nói, đi ra đường khó tránh khỏi gặp nguy hiểm, cho nên mang súng phòng thân."

Tài xế: "..."

"Chú em, bây giờ chúng ta là xã hội pháp trị, không cho phép mang súng đâu."

"Hả? Vậy à, vậy... vậy làm sao bây giờ?"

Lưu Diệp luống cuống. Hắn là một công dân tốt tuân thủ luật pháp. Chuyện phạm pháp hắn không làm.

"Hay là, cậu đưa nó cho tôi đi. Tôi giúp cậu xử lý." Tài xế thận trọng nói.

Nếu như lấy được cây súng này vào tay, thực lực của hắn coi như tăng mạnh.

"Dạ được!"

Lưu Diệp vội vàng đưa súng tới, sau đó chân thành nói.

"Cảm ơn ông anh nha. Anh đúng là người tốt."

"Ha hả!"

Sau khi tài xế cầm súng, trong lòng mừng như điên. Hắn âm thầm liếc Lưu Diệp, nghĩ thầm.

Thằng chết giẫm. Cầm súng của mày rồi, lát nữa tao nhất định sẽ để cho mày chết đau đớn.

Nghĩ vậy, hắn đặt khẩu súng sang một bên. Đối phó với một con người, chắc chắn hắn không thể dùng súng được. Hơn nữa, thằng nhóc khốn kiếp này hại hắn thảm như vậy, nhất định phải trừng trị nó một phen.

Cho nên hắn lại cầm dao lên, quay người lại, nhìn thấy Lưu Diệp lấy ra hai quả lựu đạn quỷ vật.

"Phập!"

Xe phanh gấp một cái lại dừng lại.

Thân thể Lưu Diệp nhào mạnh về phía trước, may mắn có dây an toàn kéo lại mới không có đυ.ng vào.

"Ông anh, kỹ thuật lái xe này của anh thật sự phải tập lại đó."

Lưu Diệp nhe răng trợn mắt nói, chỉ là vừa nói xong, lại phát hiện đối phương không có đáp lại.

Hắn kinh ngạc quay đầu, thì thấy tài xế nằm sấp trên tay lái.

"Ông anh à, anh làm sao vậy?"

"Không sao, tôi đau sốc hông thôi."

Tài xế nằm sấp trên vô lăng vẫy vẫy tay nói. Con dao trên tay trái cắm thẳng vào trên eo hắn.

"Ối, anh chảy máu rồi!"

"Không sao đâu, đó là nước cà chua."

Lúc này tài xế yên lặng rơi lệ trong lòng, mẹ nó, đây là một tên thổ phỉ.

Rất rõ ràng, hai quả lựu đạn này cũng là quỷ vật. Hơn nữa cấp bậc cũng rất cao.

Hắn không hiểu nổi, một nhân loại làm sao lấy được những quỷ vật cao cấp này.

Hắn hít mũi một cái, vừa ngẩng đầu, liền thấy Lưu Diệp kéo chốt.

"Dừng tay!"

Tài xế nhào tới nắm chặt tay Lưu Diệp.

"Không phải chứ, tôi đây có thù gì oán gì hả? Cậu muốn quỷ vật hay là muốn cái gì, cậu nói một tiếng đi. Tôi không đến mức để cậu phải đồng quy vu tận chứ?"

Tài xế chảy nước mắt nói.

Nghe nói như thế, Lưu Diệp sửng sốt, sau đó giật mình nói.

"Ông anh hiểu lầm rồi, đây là rượu."

Nói xong Lưu Diệp kéo chốt, quả nhiên lựu đạn không nổ. Lưu Diệp cầm lên uống một ngụm, trên mặt lập tức lộ ra thần sắc thỏa mãn.

Tài xế nhìn thấy sau khi Lưu Diệp uống rượu đó, thân thể lập tức toát ra bạch quang, cũng cảm giác khí tức của hắn trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Ánh mắt tài xế sáng lên, đây là đồ ngon.

"Ông anh à, anh cũng làm một miếng đi. Em đi vệ sinh trước."

Lưu Diệp đưa cho tài xế một quả, sau đó mở cửa đi xuống.

Tài xế nhận lấy lựu đạn, cầm trong tay nhìn xem, miệng tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Bây giờ mấy tên kinh doanh này đúng là biết làm. Nhìn lựu đạn này xem, sờ vào giống lựu đạn, thoạt nhìn giống lựu đạn. Kéo chốt ra cũng giống...

"Bùmm!!!"

Ở bên này, Lưu Diệp xuống xe vừa cởϊ qυầи lập tức nghe phía sau vang lên một tiếng nổ lớn.

Hắn sợ tới mức thiếu chút nữa đã ngồi bệt xuống đất.

Hắn vội vàng kéo quần lên, vừa mới trở về thì thấy tài xế ôm vô lăng ngồi dưới đất. Bên cạnh còn có một cái lốp xe đang lăn không ngừng.

Nhìn thấy Lưu Diệp, tài xế há miệng, phun ra một ngụm khói đen. Sau đó miệng xụ xuống.

"A hu hu hu... hơn hai mươi năm tích góp âm khí làm ra cái xe, hết rồi!! Hu hu..."

"Không phải chứ ông anh, anh làm sao mà làm được thế này vậy? Xe đâu?" Lưu Diệp sốt ruột nói.

Tài xế trừng mắt nhìn hắn.

"Cậu nói đi!"

Lưu Diệp lại sửng sốt, đây là ý gì.

"Không phải chứ ông anh, chuyện này không liên quan tới em. Em đã làm gì đâu!"

Nói xong, Lưu Diệp lại thận trọng nói.

"Ông anh à, em nói anh nghe này. Mình có áp lực hay gì cũng không sao. Nhưng mình có thể đổi cách khác để giảm áp lực được không? Anh nổ xe như này em thấy hơi tốn tiền đấy..."

Hắn nghe nói người trong thành phố đều có áp lực rất lớn, không có việc gì thì thích chơi mấy cái trò vận động cực hạn gì đó.

Ngẫm lại cũng đúng, vợ nhà ông anh này đã nɠɵạı ŧìиɧ rồi, mà ổng còn phải lái xe kiếm tiền cho người ta tiêu. Hai người người ta lái xe ở trên giường, còn ổng phải lái xe trên đường. Áp lực này có thể không lớn sao. Ổng có chút đam mê nhỏ thì cũng có thể hiểu được.

Tài xế nghe nói như thế, khϊếp sợ nhìn Lưu Diệp.

"Không phải cậu sai, mà còn thành lỗi của tôi ư? Chính tôi nghĩ quẩn, đem xe nổ, cho cậu nghe tiếng vang chơi hả?"

"Nói không chừng là vậy đấy."

"Tao ******!"

Tài xế nhìn trái nhìn phải, sau đó cầm súng săn bên cạnh, muốn cho Lưu Diệp một đòn hung ác.

Lưu Diệp thấy thế, vội vàng tiến lên đoạt lấy khẩu súng.

"Ông anh à, mình đừng như vậy. Cuộc sống này không có cửa ải nào là không qua được cả. Không thể bởi vì một chiếc xe mà tự sát đâu!" Lưu Diệp lo lắng nói.

Hắn vội vàng bỏ khẩu súng vào trong bọc quần áo. Chỉ thấy vừa mới tới gần bọc quần áo, khẩu súng đó lập tức biến thành một món đồ chơi nhỏ, bị Lưu Diệp ném vào bên trong.

Bọc quần áo này là hắn lấy từ chỗ trưởng thôn. Lúc ấy hắn đi vào thấy nó được đặt ở trên ngăn tủ. Hiển nhiên là trưởng thôn muốn đưa cho mình, nhưng lại không tiện nói thẳng. Hết cách rồi, hắn biết trưởng thôn chính là kiểu người quật cường, cho nên hắn trực tiếp cầm đi.

Thôn Hắc Ngưu

Một đám quỷ đang ôm trưởng thôn muốn thắt cổ kêu lên.

"Thôn trưởng! Thôn trưởng à! Trong cuộc sống này không có gì là không thể vượt qua cả! Ông không thể luẩn quẩn trong lòng được! Thôn trưởng!"
« Chương TrướcChương Tiếp »