Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngày Tôi Rời Thôn, Cả Thế Giới Quỷ Dị Đều Điên Rồi

Chương 8: Căn phòng ảo ảnh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bên kia vừa cúp máy, thì ngay lập tức điện thoại của hắn trên mặt đất đột nhiên mở ra, sau đó click mở danh bạ, gọi cho một dãy số.

"Này? Anh lại tìm tôi làm gì? Chúng ta đã không còn quan hệ gì rồi!"

Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ rất êm tai.

Sắc mặt người đàn ông đại biến, vừa định nói chuyện, lại bất ngờ nghe được giọng nói của mình vang lên trong điện thoại.

"Vợ à, xin lỗi, anh là thằng khốn kiếp. Anh không nên đánh bạc, không nên đánh em và con. Anh sai rồi, anh thật sự sai rồi. Vợ ơi, em nghe anh nói. Anh còn có một số chuyện muốn nói với em. Anh bảo đảm, sau khi nói xong anh sẽ biến mất khỏi thành phố này. Chúng ta gặp nhau một lần đi. Anh ở một căn chung cư ở thành phố Huệ, địa chỉ ở đây là..."

"Đừng! Không được qua đây!"

Người đàn ông lớn tiếng gào thét. Nhưng vợ của hắn ở đầu dây bên kia lại hoàn toàn không nghe thấy giọng của hắn.

"Được, để tôi nghe thử xem anh còn muốn nói cái gì!"

"Đừng tới đây!!!"

Người đàn ông gào to. Nhưng lúc này, điện thoại lại cúp máy.

Người đàn ông chán nản dựa vào vách tường. Hắn biết rất rõ ý của căn phòng này. Hoặc là hắn chết, hoặc là vợ hắn chết.

Căn phòng này vô cùng khủng bố. Bất kể hắn dùng cách gì rời đi, cuối cùng đều sẽ trở lại nơi này. Đồng thời căn phòng này sẽ dùng đủ cách để buộc hắn tự sát.

Hắn nhìn điện thoại trên mặt đất. Trên màn hình tự động nhảy ra một tấm bản đồ, phía trên có một chấm đỏ nhỏ đang di chuyển về phía này.

Hắn biết, đó là vợ của mình đang chạy tới nơi này.

"Đừng tới đây!" Người đàn ông bụm mặt khóc rống.

Hiện tại hắn vô cùng hối hận. Ngày đó bởi vì một chút tiền hắn vào ở chung cư này.

Hắn là một tên khốn kiếp, ăn nhậu chơi bời gái gú cờ bạc có thể nói là tứ đổ tường không sót môn nào. Hắn cảm thấy mình chết không sao, nhưng vợ của hắn...

Nghĩ vậy, trên mặt hắn lộ ra vẻ tàn nhẫn. Hắn chết cũng được, nhưng cho dù chết, hắn cũng muốn dùng cách của mình, liều với đồ khốn này đến cùng!

Hắn lảo đảo đi vào bếp, mở tủ lạnh, lấy hết rượu bên trong ra, sau đó dùng vải bọc lại, châm một mồi lửa.

"Muốn chết thì cùng chết!"

Người đàn ông gầm thét đốt cháy toàn bộ căn phòng. Trong nháy mắt, toàn bộ căn phòng biến thành biển lửa.

Ngọn lửa nhanh chóng quét sạch toàn bộ căn phòng. Người đàn ông thậm chí có thể nghe được một tiếng gào thét khủng bố mơ hồ.

Mặt hắn lộ vẻ mỉm cười, nhắm mắt ngã trên mặt đất

Chỉ chốc lát sau, toàn bộ gian phòng biến thành một đống than cốc.

Răng rắc!

Một tiếng mở khóa vang lên. Từ ngoài cửa có ba người đi vào.

"Xem một chút đi, chính là chỗ này."

Một ông già tướng mạo vô cùng xấu xí, cầm theo một ngọn đèn dầu dẫn đầu bước vào. Phía sau là Lưu Diệp và tài xế.

Lưu Diệp ôm bọc quần áo đi vào, nhìn căn phòng trong chung cư. Nội thất vô cùng đầy đủ, sô pha, TV, giường lớn, nệm cao su. Tất cả những thứ hắn chỉ mới thấy trên TV đều có, làm hắn vô cùng hài lòng.

"Đúng là rất tốt! Cái ghế sô pha này, ngồi cũng có thể lún vào."

Lưu Diệp hưng phấn đặt mông ngồi trên ghế sô pha nhún lên nhún xuống, sau đó kích động nói.

"Ông à, căn phòng này thật sự cho cháu ở miễn phí hả?"

"Đương nhiên. Không tin thì chúng ta có thể ký hợp đồng."

Nói xong, ông ta lấy ra một bản hợp đồng.

Đây là một bản hợp đồng thuê nhà. Trên đó viết, bên A Ngô Hải đồng ý cho bên B Lưu Diệp ở miễn phí cho đến khi tự nguyện dọn đi mới thôi.

Hợp đồng quỷ dị như vậy, ở trong mắt người bình thường khẳng định là có bẫy. Nhưng Lưu Diệp vừa mới ở quê lên thành phố, chưa từng thấy nhiều lắt léo như vậy. Hơn nữa có tài xế bên cạnh bảo đảm, cho nên hắn không chút do dự ký tên mình.

Mà ngay khi hắn ký tên, màn hình trước mắt lại lần nữa xuất hiện.

【Đinh! Phát động nhiệm vụ ngẫu nhiên!】

【Nhiệm vụ: Căn phòng ảo ảnh 404】

【Mục tiêu nhiệm vụ: Ở căn phòng số 404 của chung cư Hoa Hồng bảy ngày】

【Phần thưởng nhiệm vụ 1: 0 điểm tích lũy】

【Phần thưởng nhiệm vụ 2: 0 điểm kinh nghiệm】

【Phần thưởng nhiệm vụ 3: Vật phẩm ngẫu nhiên phẩm chất Hung quỷ *1 】

【Phần thưởng nhiệm vụ 4: Kỹ năng ngẫu nhiên phẩm chất U hồn *1】

Ông già thấy Lưu Diệp ký tên thì cười đặt chìa khóa lên bàn trà, sau đó nói.

"Như vậy, tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa. Nghỉ ngơi thật tốt nhé."

Nói xong, ông già Ngô đi ra ngoài.

Tài xế liếc Lưu Diệp một cái, trong lòng hừ lạnh, nhưng trên mặt lại cười.

"Thế nào, ông anh này có tốt không. Nói tìm cho cậu một căn phòng là tìm ngay cho cậu một căn phòng."

"Ông anh à, anh thật sự là quá lợi hại. Sau này em nhất định phải báo đáp anh!" Lưu Diệp kích động nói.

"Ha ha, chờ cậu sống qua một tuần lễ rồi nói sau." Tài xế lạnh lùng nghĩ.

Quy tắc của căn phòng này là trong vòng một tuần tra tấn người ta đến mức tự sát.

Tài xế nghĩ thầm, đấu chính diện mình không phải là đối thủ của nó. Nhưng cách này xem mày đối phó như thế nào đây?

"Chúc cậu có một giấc mộng đẹp."

Nói xong, tài xế rời khỏi phòng lui ra ngoài.

Lưu Diệp bận rộn cả ngày cũng mệt mỏi. Hắn lấy bánh rán hành thái trong bọc quần áo ra ăn một bữa.

Sau đó mắt cũng đã hơi mở không ra được. Hắn mơ mơ màng màng đi về phía nhà vệ sinh, định đi WC xong thì đi ngủ.

Hắn vừa mới vào nhà vệ sinh, cửa nhà vệ sinh lập tức tự động đóng lại.

Rất rõ ràng, căn nhà này không định để Lưu Diệp sống một đêm yên ổn.

Lưu Diệp vừa vào WC, một sợi dây điện trong WC rủ xuống, vừa vặn rơi vào vị trí cổ Lưu Diệp.

Mà lúc này, Lưu Diệp cũng đang muốn bắt đầu mở cống xả nước.

Rầm!

Theo một trận tiếng nước, bên tai Lưu Diệp đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết!

"A!!!"

"Mẹ kiếp!"

Âm thanh này làm cho Lưu Diệp bị dọa hết hồn.

Đêm hôm khuya khoắt đột nhiên la lên như vậy, ai mà chịu cho được.

Hắn kéo dây điện rơi xuống, đang định đi ra ngoài xem thử xảy ra chuyện gì thì chợt nghe thấy tiếng động.

Bồn cầu nổ rồi. Nước trong cống thoát nước điên cuồng phun ra.

"A!!!!"

Lưu Diệp cũng phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Lưu Diệp mở cửa WC, cả người ướt sũng chạy ra ngoài.

Sau đó hắn đột nhiên tỉnh táo lại. Âm thanh vừa rồi, hình như là tiếng của ông cụ. Đừng để ông cụ xảy ra chuyện gì nha.

Người ta tốt bụng cho mình phòng ở miễn phí. Nếu thật xảy ra chuyện gì, mình không thể mặc kệ được!

Nghĩ vậy, hắn cũng không quan tâm đến trên người đều là nước, chạy ù ra ngoài.

Khi hắn đi xuống lầu một thì nhìn thấy ông cụ đang ôm bụng của mình, miệng sùi bọt mép nằm trên mặt đất.

Tài xế sốt ruột ngồi xổm bên cạnh.

"Ông anh, đây là làm sao vậy?"

"Cậu còn hỏi nữa! Cậu lại làm cái gì vậy hả?" Tài xế bi thương phẫn nộ hô.

Lưu Diệp ngây ra, sau đó khϊếp sợ nói.

"Lại tại em nữa hả? Ông anh à, em vừa mới xuống luôn á. Em đã làm gì đâu, em đã chạm vào đâu!"

"Cậu làm gì trong phòng?" Tài xế hô.

"Không có làm gì hết, em đi tiểu... À, đúng rồi, ống nước dưới WC nổ rồi."

Tài xế: "..."
« Chương TrướcChương Tiếp »