Chương 2: Chào em

Khi Hạ Tử Yên 15 tuổi cô đã gặp được người khiến trái tim cô rung động.

Vào một ngày khi Hạ Tử Yên đang loay hoay chuẩn bị đi làm thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, cô liền chạy ra mở cửa, hỏi:

- Xin chào, anh là?

Trước mặt cô là một anh chàng với gương mặt điển trai, nụ cười tỏa nắng, cao ráo, Hạ Tử Yên thất thần trước nụ cười của anh.

Thấy cô nhìn mình chằm chằm, anh ngại ngùng lên tiếng;

- Chào em, Anh là hàng xóm mới, từ giờ anh sẽ sống ở căn nhà đối diện nhà em.

- A, chào anh, vậy sao, em là Tử Yên, Hạ Tử Yên.

- Anh là Tề Phi. Rất vui được làm quen.

Đây cũng là lần đầu cô gặp anh. Nụ cười của anh khiến trái tim cô đập chệnh một nhịp.

Anh là một người tài giỏi, với nụ cười ấm áp khiến bao cô gái gục ngã. Khi anh vẫn còn đi học đã mở được một quán cà phê nổi tiếng, vì để được gặp anh nhiều hơn nên cô đã đến xin việc ở đó.

Nhưng một điều trớ trêu là lâu ngày tiếp xúc cô phát hiện ra rằng anh thích chị gái cô, khi biết được trái tim cô như bị bóp nghẹn vậy, nhưng cô thích anh cô có nên từ bỏ không.

Hạ Tử Yên đã cố gắng từ bỏ nhưng không được. Cô đã nhiều lần muốn thổ lộ tình cảm với anh nhưng rồi lại thôi, cô quyết định chỉ thích thầm anh, nếu có cơ hội cô sẽ tỏ tình sau.

Ông trời như nghe thấy lời thỉnh cầu của cô mà cho cô một cơ hội. Ngày mà chị gái cô kết hôn, cô đã nắm bắt thời cơ, cô cố tình uống rượu lấy cớ bắt anh đưa về.

Về đến cửa cô vội giữ tay anh lại, ngấp ngừng mãi cô ới dám lên tiếng:

- Anh Tề Phi, em có chuyện muốn nói.

- Có quan trọng không, giờ anh muốn nghỉ ngơi.

- Chỉ một chút thôi.

- Được thôi, em nói đi.

- Từ lâu em đã thích anh, từ lần đầu chúng ta gặp nhau, nếu anh chưa có người yêu, nếu em tỏ tình anh đồng ý được không?

- Em là….đang tỏ tình anh sao? Nhưng anh đã có người trong lòng rồi. Xin lỗi em.

Hạ Tử Yên đã lường trước được kết cục rồi, nhưng vẫn cố chấp, giờ thì cô phải làm sao đây, lỡ sau này khi 2 người gặp mặt sẽ rất khó xử.

- Không sao mà, vậy… em vẫn có thể làm bạn với anh được chứ.

- Ừm, nếu em em nói xong rồi thì hãy về nghỉ ngơi đi.

- Tạm biệt.

Từ ngày hôm đó cô chưa gặp lại anh lần nào, có lẽ đến cả bạn cũng không thể làm rồi. Hạ Tử Yên mỗi lần nhớ đến đêm hôm đó cô thật sự thấy rất hối hận, cuối cùng sao cô lại làm vậy chứ.

Hạ Tử Yên giờ đang là sinh viên năm 2 khoa kinh tế, cô không thích kinh tế lắm nhưng vì anh mà cô lao đầu vào, chỉ để kiếm cớ hỏi bài anh, kiếm cớ gặp mặt anh. Nhưng giờ muốn gặp anh rất khó kể cả khi đi làm ở quán cà phê.

Mỗi lần nghĩ đến cô đều rất buồn, nhưng hôm nay cô xem được một bộ phim cô thấy mình thật giống nhân vật phụ của bộ phim vậy, nhưng ít ra cô gái đó còn dám theo đuổi kể cả khi bị từ chối, còn cô thì sao đến chạm mặt anh cũng không dám.

Hạ Tử Yên khóc xưng cả mắt, ngày hôm sau cô vẫn cố gắng lê thân xác mệt mỏi đi học và đi làm, cô không dám nghỉ dù chỉ một ngày, cô phải kiếm tiền để tự lo cho bản thân từ khi lên đại học cô luôn cố gắng kiếm học bổng toàn phần, tiền cô kiếm được sẽ dùng để lo cho sinh hoạt phí.

Sau khi suy nghĩ thông cô đã quyết định công khai theo đuổi anh, dù có bị từ chối đến mức nào đi chăng nữa cô cũng sẽ không từ bỏ trừ khi anh có người yêu.

Nói là làm, hôm sau cô làm một ít bánh, gói bánh đứng trước cửa nhà anh, cô gõ cửa đứng chờ một lúc anh mới mở, cô vội nói:

- Anh Tề Phi dù anh từ chối tình cảm của em, nhưng từ giờ em sẽ theo đuổi anh, Em có làm ít bánh, tặng anh.

Chưa để Tề Phi trả lời cô đã dúi túi bánh vào tay anh, rồi bỏ chạy. Tề Phi đứng ngơ ngắc nhìn theo bóng lưng cô.

Hạ Tử Yên đứng trong thang máy rồi mà tim vẫn đập bình bịch, may là cô chạy nhanh, không anh sẽ lại từ chối mất.

Từ ngày hôm đó Hạ Tử Yên liên tục tìm cách để tán tỉnh anh, sáng trước khi đi học cô mua bánh bao và sữa đậu cho anh, ngày nào cũng gửi tin nhắn cho anh, cô bám lấy anh những thời gian cô rảnh, kiếm cớ bắt anh chỉ bài dù cô đã hiểu.

Nhưng có lẽ anh khô quá ghét cô nên không cố tránh mặt cô, nhưng nhiều lúc anh đột ngột biến mất mấy ngày, cô cũng không biết anh đi đâu.

Hôm nay đang đứng chờ thang máy thì cô gặp được anh, nụ cười tươi trên môi liền xuất hiện, vội chào hỏi anh.

- Anh Tề Phi mấy ngày hôm nay anh đi đâu vậy, anh có biết em rất nhớ anh không.

Từ ngày bắt đầu tán tỉnh anh là da mặt cô cũng dày ra luôn rồi. Phải trai mặt thì mới có được tình cảm của anh cô mong là độ mặt dày này sẽ tán được anh.

Tề Phi bị cô thả thính nhiều quá nên cũng đã quen. Anh cũng không muốn làm quá mọi thứ lên, anh cố lạnh nhạt nhất có thể để cô có thể dập tắt hy vọng với anh, Anh cũng không muốn cố quá chìm đắm trong đoạn tình cảm này.

- Ừm, Anh có công việc.

Tất nhiên Hạ Tử Yên cảm nhận được sự lạnh nhạt của anh nhưng cô vẫn cố gắng theo đuổi anh.

- Anh Tề Phi, hẹn hò với em đi, em cũng rất dễ nhìn mà, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, học cũng rất ổn mà.

Hạ Tử Yên nói xong câu này cũng cảm thấy rất ngượng, bản thân cô luôn cảm thấy ngoại hình của mình không xinh đẹp được như chị gái nhưng cũng không đến mức quá xấu, cô cũng muốn được xinh đẹp như, cao ráo quyến rũ, cô không quá cao nhưng cũng được 1m65 mà chỉ là thấp hơn chị cô một chút, điện nước cũng đầy đủ, cũng không quá béo, vừa ổn.

Nhưng thấy anh chưa trả lời cô định lên tiếng thì, anh lên tiếng:

- Anh xin lỗi.

- Không sao, không phải có câu nước chảy đá mòn sao, em sẽ khiến anh phải rung động.

Ting, thang máy mở ra, cả hai cùng đi về của phòng.

- Tạm biệt, mai gặp lại.

- ----------------

👉👉👍👍❤️🍒