Nghề Làm Phi

7.7/10 trên tổng số 10 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Xuyên không thành một phi tần nho nhỏ đã mất thánh sủng, Trang Lạc Yên tâm tâm niệm niệm sẽ hoàn thành tốt nghề nghiệp mới của mình - nghề làm phi - một nghề nghiệp vô cùng rủi ro, không thể từ chức,  …
Xem Thêm

Nhớ hồi đó, sản phẩm sữa của công ty nàng có vấn đề, đối mặt với những câu hỏi của giới truyền thông, nàng vẫn có thể xử lí ổn thỏa, mà miệng lưỡi những phóng viên đó mới gọi là bén nhọn.

Phải rồi, nguyên nhân nàng “bị đày” đến đây… Chẳng lẽ vụ chất lượng sản phẩm của công ty có vấn đề, thân là trưởng phòng PR(*), nàng phải ra mặt trước truyền thông và đối diện với oán khí của khách hàng, vậy nên mới chết thê chết thảm, lại còn bị đá đến loại địa phương “khủng bố” này? Vậy là, chuyến xuyên không khốn khổ này không liên quan gì tới tổ tiên mười tám đời nhà nàng mà đều do nàng gây ra?

(*) PR: public relations (quan hệ công chúng).

Thực tế đã nói cho toàn thế giới một sự thật, những công ty, cửa hàng sản xuất và bán hàng giả nhất định sẽ phải nhận quả báo!

Nhưng mà… liệu nàng có oan uổng quá không? Nàng chỉ là một trưởng phòng PR vô tội mà thôi. Trưởng phòng PR như nàng đã thê thảm thế này, không biết sếp nàng kiếp sau phải đầu thai thành thứ gì mới có thể dẹp được oán khí?

Nhân quả tuần hoàn, cuối cùng sẽ có báo ứng… Quả nhiên là chân lí!

“Cô…” Mã tiệp dư thấy Trang uyển nghi này không coi mình ra gì, nháy mắt mặt đã sầm xuống.

“Tốt, bổn cung vốn nghĩ ngươi là người không biết điểm dừng, song hôm nay thấy ngươi cũng coi như hiểu quy củ, vậy miễn phạt quỳ đi.” Hoàng hậu không biết từ bao giờ đã xuất hiện phía sau hai người, toàn thân tỏa ra quý khí.

“Tần thϊếp vì ngôn hành không chỉnh, may được Hoàng hậu nương nương dạy bảo mới hiểu ra thiếu sót, người nhân từ chỉ phạt tần thϊếp quỳ, tần thϊếp thực sự xấu hổ.” Trang Lạc Yên nói xong, hành đại lễ rồi chậm rãi đứng dậy, thẳng người mới phát hiện đầu gối tê rần, gần như mất cả cảm giác, trên mặt lại vẫn không hề lộ chút đau đớn nào. Có điều học kiểu nói hoa văn này thật ngượng miệng quá.

Chỉ là, người ta muốn sống tốt thì phải học cách thích ứng với hoàn cảnh, câu “vạn vật cạnh tranh trời lựa chọn, kẻ thích nghi thì sinh tồn” không phải là lời suông trong sách giáo khoa tiểu học.

Hoàng hậu thấy Trang uyển nghi tỏ vẻ biết điều như vậy, nét mặt liền dễ chịu hơn một chút. Dù sao cũng chỉ là một uyển nghi đã mất thánh sủng, nể mặt gia tộc họ Trang trong triều cũng có địa vị, cần gì làm mất thể diện của họ, bỏ qua nàng ta lại được tiếng rộng lượng, tội gì không làm.

Một nữ tử chẳng có quá nhiều não như Trang uyển nghi, Hoàng thượng chỉ tò mò mới mẻ chốc lát rồi sẽ nhanh chóng quẳng ra sau đầu thôi, nàng không cần đuổi tận gϊếŧ tuyệt, hậu cung thêm hay thiếu một người như vậy cũng không có gì bất đồng.

Nghĩ vậy, Hoàng hậu lạnh lùng liếc nhìn Mã tiệp dư một cái, thấy nàng ta run lên sợ hãi rồi mới vươn tay để cung nữ đỡ mình quay vào.

Cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng Hoàng hậu nữa, Mã tiệp dư mới dám lau mồ hôi lạnh trên trán mình, đảo mắt nhìn sang Trang uyển nghi, phát hiện trên mặt đối phương vui giận không rõ, cũng không có nửa phần chật vật, chẳng cam lòng hừ nhẹ một tiếng, mang theo cung nữ thái giám của mình lảo đảo đi mất.

“Chủ tử,” Cung nữ đứng cạnh Trang Lạc Yên thấy Mã tiệp dư bỏ đi, vội vã đỡ nàng dậy, lo âu trong mắt không phải giả bộ.

Trang Lạc Yên liếc nhìn, nếu trí nhớ không có gì nhầm lẫn thì cung nữ này tên là Vân Tịch, do chủ cũ của thân thể này mang theo từ phủ đệ tới đây. Trang phủ đã chuẩn bị rất chu đáo để Trang Lạc Yên tiến cung, chỉ sợ rằng điều duy nhất họ không ngờ tới là tâm cơ Trang Lạc Yên chẳng thích hợp tồn tại trong cung cấm, vậy nên mới rơi vào kết cục như ngày hôm nay.

“Về thôi.” Nhìn thái độ vừa rồi của Hoàng hậu, chắc hắn tạm thời sẽ không gây khó dễ cho mình nữa, việc hiện tại nàng cần làm là nghỉ ngơi thật tốt để hồi phục và lên kế hoạch chu đáo.

Đã xem quá nhiều bi kịch của hậu cung trong lịch sử, Trang Lạc Yên hiểu rất rõ ràng, nữ tử với Hoàng đế mà nói chỉ là một công cụ, thích thì nâng niu quý trọng, khi không còn thích nữa thì cũng chỉ như chổi cùn rế rách vứt bỏ mà thôi. Nhưng trong hậu cung này, không có nửa phần thánh sủng thì còn chẳng bằng cung nữ thái giám, nói gì đến thảnh thơi qua ngày?

Nay có cơ hội sống lại, sao không sống cho tự tại? Nếu có thể lưu lại trong lịch sử một cái danh sủng phi gian phi gì đó cũng không uổng công đến đây chuyến này.

Nếu nói hiện tại chuyện gì khiến nàng hối hận nhất thì đó phải là chuyện vì sợ khó tìm việc mới nên không dám bỏ việc ở công ty sản xuất các sản phẩm từ sữa dê nọ, báo hại giờ đây bản thân rơi vào kết cục bị buộc chơi trò cung đấu với những nữ tử này.

Vì Trang thị có địa vị khá cao trong triều đình nên Thượng Xá cục(*) thu xếp cho Trang Lạc Yên ở Đào Ngọc các, một vị trí khá đẹp, bên ngoài còn có vườn đào, nay đang đầu tháng Ba, hoa đào sắp nở rộ. Không biết đợi đến khi hoa nở, nơi đây sẽ đẹp đến nhường nào

(*) Thượng Xá cục: là một trong sáu cục (bộ phận) chăm lo đến sinh hoạt hàng ngày của Hoàng đế và hậu cung, các bộ phận này được gắn kèm chữ Thượng như Thượng Y cục (quản vấn đề y phục), Thượng Thực cục (quản vấn đề ẩm thực)…

Trang Lạc Yên về đến Đào Ngọc các liền buông mình xuống ghế mềm, mệt mỏi dựa mình để Vân Tịch xoa bóp đầu gối cho. Tay nghề của Vân Tịch rất tốt, Trang Lạc Yên chậm rãi nhắm mắt lại.

Ước chừng thời gian đã qua nửa nén hương, Trang Lạc Yên từ từ mở mắt, thoáng liếc nhìn khắp phòng: “Vân Tịch, Lục Y đâu?”

Vân Tịch cẩn thận quan sát vẻ mặt không giận không vui của chủ tử nhà mình, lòng khẽ run lên: “Nô tì không biết ạ.”

“Mà thôi, nay ta cũng chỉ là một uyển nghi thất sủng, đợi nàng ta trở về, em phái nàng ta đến Thượng Y cục làm tì nữ giặt đồ đi, Đào Ngọc các quá nhỏ, không lưu được nàng ta.” Nói xong, Trang Lạc Yên lại im lặng, không muốn nói thêm nữa.

Vân Tịch ngập ngừng: “Chủ tử, vào lúc này nếu đuổi Lục Y, chủ nhân các cung khác…”

Trang Lạc Yên hừ một tiếng, cười giễu: “Dù sao cũng chẳng tệ hơn được nữa, bên cạnh ta tuyệt đối không thể có một nô tài như vậy.”

Cả kinh, Vân Tịch thoáng giật giật đuôi mày, vội cúi đầu, không dám nhiều lời nữa, lòng lại hơi run rẩy. Trải qua chìm nổi nơi hậu cung, chủ tử đã không còn như xưa nữa.

Đôi khi, chỉ có tàn nhẫn mới mong sống sót được ở nơi này. Kẻ quá mức hiền lành ở trong hậu cung, cho dù sống, chẳng qua cũng chỉ là sống không bằng chết. Mà nàng, người làm công tác đối ngoại nhiều năm như vậy, đương nhiên rất hiểu làm thế nào mới có lợi cho mình nhất, nàng đã sớm không còn là cô bé ngây thơ hiền lành nữa rồi.

Đến bữa trưa, qua chính ngọ mới có người từ Thượng Thực cục đưa đồ ăn tới, thức ăn không được tốt lắm, thậm chí đã chẳng còn hơi nóng. Trang Lạc Yên thờ ơ nhìn đồ ăn trên bàn, đám nô tì nhìn không ra là tức giận hay đau buồn.

Thức ăn dọn lên bàn xong, Trang Lạc Yên thấy tổng cộng chỉ có bốn món, một bát canh, một đĩa điểm tâm. Canh đã nguội, điểm tâm nhìn cũng không phải đồ mới ra lò. Nàng rửa tay, ăn một miếng măng tây xanh thái sợi, tuy không tươi non nhưng mùi vị cũng khá. Kiếp trước quá bận rộn vì công việc, thường xuyên phải ăn đồ ăn nhanh và mì ăn liền trừ bữa, vậy nên đối với nàng, loại đồ ăn này hoàn toàn có thể nuốt được.

Thấy chủ tử không nổi giận vì đồ ăn do Thượng Thực cục đưa tới, cung nữ thái giám trong phòng thở phào một hơi.

Trang Lạc Yên dùng bữa trưa xong, Lục Y cuối cùng cũng về tới Đào Ngọc các. Nàng bưng tách trà, không hề nhìn tới Lục Y đang quỳ trước mặt mình, cho đến nửa nén hương sau mới thở dài một tiếng: “Xưa nay ta không phải là loại người thích làm người khác khó xử, hôm nay Lục Y ngươi tùy tiện rời vị trí làm việc riêng, nhưng nể tình chúng ta từng là chủ tớ một thời gian, cho ngươi tới Thượng Y cục, còn về phần đi làm gì sẽ do Vân Tịch nói chuyện với người của bên ấy, không lo chẳng có việc gì để làm đâu.”

“Chủ tử!” Lục Y không ngờ Trang uyển nghi đã rơi vào tình trạng thê thảm thế này còn dám làm ra loại chuyện như vậy, nghĩ nàng đang quá tức giận nên nói liều bèn dập đầu liên tục xin tha: “Cầu chủ tử khai ân, cầu chủ tử khai ân, sau này nô tì không dám nữa…”

Thêm Bình Luận