Chương 11: Quân tử như ngọc

Giang Tố Lan ngẩn người.

Cô ngơ ngác nhìn về phía Tiêu Tư Viễn bên cạnh hoàng đế. Tiêu Tư Viễn cười tươi tắn tuấn tú, dường như cảm nhận được ánh mắt cô nên khẽ gật đầu về phía này.

Giang Tố Lan lập tức dâng lên một cảm giác ghê tởm mãnh liệt trong lòng.

Thấy vẻ mặt ngơ ngẩn của cô, Giang Trĩ Ngư không nhịn được mở miệng: "Tỷ sẽ không còn nghĩ đến hắn ta nữa chứ?"

[Cứu lấy mạng đi, hắn ta muốn gϊếŧ tỷ đấy. Nếu ty dám nói một câu thích hắn ta nữa, muội sẽ đánh tỷ, độc trên ngọc bội cũng vô dụng, thuốc giải cũng không có tác dụng gì đâu...]

Nghe muội muội lải nhải oán giận, Giang Tố Lan cũng không cảm thấy phiền mà cô cười khẽ, không trả lời câu hỏi của Giang Trĩ Ngư, mà ngược lại hỏi cô ấy: "Tại sao lại cho tỷ viên ngọc bội này?"

Có phải là muốn viên ngọc bội này nhắc nhở cô, đừng giẫm lên vết xe đổ không?

Giang Trĩ Ngư lắc đầu, vẻ mặt thành thật: " Muội chỉ cảm thấy viên ngọc bội này đẹp thôi."

[Lạ thật! Dù muội tặng gì tỷ cũng sẽ ném đi hết, nhưng chắc chắn trong lòng tỷ vẫn luyến tiếc mà không ném được.]

Giang Tố Lan ngẩn ra.

Nhưng cô không thể không thừa nhận Giang Trĩ Ngư nói đúng, nếu không nghe thấy lời trong lòng, chính mình thật sẽ không nhận bất cứ thứ gì từ cô ấy.

[Chỉ là, tại sao lại đến nông nỗi này? Hai tỷ muội họ chỉ là ruột thịt mà, tại sao mình lại ghét Giang Trĩ Ngư đến thế?]

Giang Tố Lan trầm ngâm suy nghĩ.

Thấy cô không nói gì, Giang Trĩ Ngư cũng không bận tâm, chú ý dồn về phía giữa sân.

Những con mồi được săn được đều được chất đống ở đó, thỏ, nai con, hổ, báo... Các hoàng tử và công tử đều phấn khích chờ đợi hoàng đế khen ngợi.

Giang Trĩ Ngư không hứng thú với những người khác, chỉ để mắt đến một người ngồi trên xe lăn.

Một bộ quần áo màu xanh nhạt, gương mặt khiêm tốn, đôi môi kiều diễm, cười mà không cười, từng cử chỉ đều như tranh vẽ.

Hoàn toàn miêu tả được bốn chữ "quân tử như ngọc" trong lòng Giang Trĩ Ngư.

Nhưng điều khiến Giang Trĩ Ngư ngẩn ngơ nhất không phải diện mạo bề ngoài của người đàn ông này, mà chính là anh ta giống hệt như Tang Thi Hoàng mà cô đã gặp trong thế giới khác!

Trên mặt dính chút máu, đứng dậy đi vài bước...

Giang Trĩ Ngư run lên bần bật.

Cô nhìn quá lâu, Giang Tố Lan theo tầm mắt cô nhìn sang, lắc đầu tiếc nuối nói: "Đó là con trai trưởng nhà tướng quân Hạ Ngôn Đình, trước đây chiến trận lập nhiều công lớn, được nhiều cô gái ngưỡng mộ, chỉ là sau đó thì gặp chút ngoài ý muốn..."