Chương 13: Hạ công tử, xin hãy cẩn thận lời ăn tiếng nói

Được nhắc đến, Giang Trĩ Ngư chỉ có thể bước ra từ sau lưng Giang Tố Lan, học theo cách hành lễ của tỷ tỷ rất lễ phép.

Giang Tố Lan đỡ trán, không nỡ nhìn thẳng mà xoay đầu đi.

Nụ cười trên mặt Hạ Ngôn Đình càng sâu: "Tam tiểu thư có tính tình tốt, trước đây nghe đồn tam tiểu thư tự tử, nhìn bây giờ thì chỉ là tin đồn thôi."

Giang Trĩ Ngư còn chưa kịp nói gì, Giang Tố Lan đã thay đổi sắc mặt: "Hạ công tử, xin hãy cẩn thận lời ăn tiếng nói. Những lời như vậy sẽ làm tổn hại danh dự của muội muội tôi đấy."

Giang Trĩ Ngư không biết Hạ Ngôn Đình có nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Giang Tố Lan hay không, nhưng dù sao nàng cũng cảm nhận được sự cảnh cáo đầy ẩn ý.

"Tốt thật, đây chính là cảm giác có một người tỷ tỷ sao? Quả thực không tệ chút nào."

Giang Tố Lan sửng sốt. Lẽ nào muội muội đang trách móc nàng trước giờ không ra mặt bênh vực cho muội ấy sao?

Hạ Ngôn Đình cười khẽ: "Giang tiểu thư đừng nghĩ nhiều như vậy. Tôi chỉ đơn thuần cảm thấy Tam tiểu thư rất phóng khoáng tự tại nên sinh lòng ngưỡng mộ thôi."

Giang Trĩ Ngư liếc mắt khinh thường, tưởng rằng nàng nghe không hiểu ý châm chọc trong lời nói của hắn sao? Còn ngưỡng mộ? Cái danh tiếng này của nàng, hắn có muốn hay không?

Hạ Ngôn Đình hơi ngẩn người, ánh mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, tràn ngập vẻ nghi hoặc. Nàng vừa rồi, có ý gì sao?

"Hạ công tử?" Giang Tố Lan cau mày. Chẳng lẽ, hắn cũng có thể nghe thấy?

Hạ Ngôn Đình hoàn hồn, giấu cảm xúc vào đáy mắt, cười ôn nhu: "Vừa rồi gió thổi mạnh, chân tật tái phát nên hơi thất thần."

Giang Trĩ Ngư lên tiếng: "Vậy công tử mau về nghỉ ngơi đi, phải chăm sóc cẩn thận đấy. Nếu mà bị liệt thì khổ lắm."

"Ai tin lời ngươi chứ, còn chân tật tái phát? Cùng lắm chỉ là bị châm phong bế huyệt mà thôi. Nếu dám trêu chọc ta, ta sẽ trực tiếp đâm cho ngươi một nhát."

Lời nói của nàng quả thực vô cùng mạo phạm. Những người đứng xung quanh im lặng quan sát cũng không khỏi hít vào một hơi lạnh.

Cả Thiên Khải này ai mà không biết, tuy Hạ Ngôn Đình sở hữu dung mạo tuấn tú của một quân tử, nhưng thủ đoạn hành sự của hắn lại chẳng liên quan gì đến quân tử cả.

Đặc biệt là đôi chân kia, có thể nói là điều cấm kỵ của Hạ Ngôn Đình. Kẻ nào dám nhắc đến, e rằng ngọn cỏ trên mộ cũng cao bằng nhà rồi.

Nhưng điều khiến họ bất ngờ là trên mặt Hạ Ngôn Đình vẫn giữ nụ cười, hơn nữa nhìn biểu cảm của hắn, dường như còn đang rất vui vẻ.