Chương 22: Một đấm này giáng xuống, không chết cũng trọng thương.

Qua những lời Giang Trĩ Ngư nói trước đó, mức độ nghi ngờ nàng trong lòng mọi người đã chạm đáy. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Lam Yên.

Lúc họ không để ý, An Nhạc hầu đã lặng lẽ tiến đến phía sau các nàng.

An Nhạc hầu giơ nắm đấm lên, kình phong rít gào, ông ta không hề nương tay, ánh mắt lạnh lùng toát lên sát ý vô tình.

Một đấm này giáng xuống, không chết cũng trọng thương.

Trong đám đông vang lên tiếng hít hà, Giang Trĩ Ngư quỳ thẳng người, dường như hoàn toàn không cảm nhận được nguy hiểm từ phía sau. Giang Chiêu Vinh khóe mắt muốn nứt ra, chữ "Trĩ" đã suýt thốt ra khỏi miệng, ngay sau đó, cô như thể bị điểm huyệt, tạm dừng lại.

Giang Trĩ Ngư quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bàn tay mềm mại của Lam Yên gắt gao bao bọc lấy nắm tay của An Nhạc Hầu, máu tươi chảy ra từ khóe miệng.

Giang Trĩ Ngư như bị dọa sợ, hoảng hốt lùi lại, mái tóc rơi rụng vừa hay che đi khóe miệng nhếch lên của cô.

Xong!

Lam Yên lộ tẩy, dù không chết dưới tay An Nhạc Hầu, cũng chắc chắn bị trọng thương rồi tống vào thiên lao.

Rốt cuộc, giả mạo cung nhân không phải tội nhỏ, một khi vào thiên lao, cho dù là Tiêu Yến Lễ cũng đừng mong cứu người ra nguyên vẹn!

Cô dựa vào cột, hứng thú nhìn An Nhạc Hầu và Lam Yên đánh nhau, trong lòng còn tiếc nuối không có hạt dưa, đây quả là một trận đánh nhau chân thực, không thua gì phim kiếm hiệp!

Nắm tay An Nhạc Hầu cứng như thép, mang theo từng trận cuồng phong, mãnh liệt đánh ra, từ trên xuống dưới, thẳng đánh vào chỗ yếu hại của Lam Yên.

Lam Yên không đủ sức đấu với hắn, nhưng lại nhanh nhẹn hơn, vẫn có thể ứng phó.

Vì quá gần hoàng đế, đám thị vệ tuy đã giương cung, nhưng không ai dám bắn, chỉ có thể nhìn hai bóng người kịch liệt va chạm trên không, mỗi chiêu đều hung ác tới cực điểm, mỗi lần vung tay đều xé rách không khí phát ra tiếng rít bén nhọn.

Mắt An Nhạc Hầu đỏ ngầu, rõ ràng đã coi Lam Yên là kẻ thù thật sự, mỗi cú đấm đều mang theo sát ý hừng hực.

Lam Yên thở hồng hộc, vừa chống cự An Nhạc Hầu vừa quan sát đường lui, cứ đánh tiếp thế này chắc chắn không phải cách, nếu không tìm được cơ hội thoát thân, cô nhất định sẽ chết tại đây!

Cô liếc mắt nhìn qua vai An Nhạc Hầu, thấy Lữ Đại Tông đang được thị vệ bảo vệ.

Cô thu tay, khi An Nhạc Hầu vung nắm đấm tới, cô không những không đỡ mà còn cố ý đón lấy. An Nhạc Hầu giật mình, theo bản năng thu tay lại, nhưng chỉ trong thoáng chốc đó, Lam Yên đã lợi dụng lực đạo của hắn, lao vào vòng vây thị vệ, chĩa chủy thủ vào cổ Lữ Đại Tông.