Chương 43: Cậu bé bọt biển

"Dạ, phu nhân."

Bên này dạy bảo, bên kia Giang Trĩ Ngư đã nhúng Giang Khang An vào thau tắm, trên mặt nước nổi lơ lửng ngoài thuốc ra, còn có một con rắn trắng.

Mặt Giang Khang An đỏ bừng, yết hầu liên tục nuốt khan, anh không sợ rắn, anh sợ chính là Giang Trĩ Ngư đang dựa vào thau tắm, ngu ngơ cười với anh.

Bao năm ốm đau trên giường, ăn không vô ngủ không được, dáng người anh chắc chắn không tốt. Anh thực sự không hiểu, Giang Trĩ Ngư nhìn thấy một bộ xương khô thế nào mà còn có thể cười vui vẻ đến vậy.

Mãi đến khi nghe được suy nghĩ của Giang Trĩ Ngư, Giang Khang An mới ngộ ra.

[Muội đã chuẩn bị xong! Cậu bé bọt biển ~ Cậu bé bọt biển ~]

Giang Khang An: Hóa ra là đang tưởng tượng à.

Anh lập tức thả lỏng, yết hầu cũng không nuốt khan dữ dội nữa.

Lúc nào cũng ở trong viện, ngoài đọc sách ra, anh cũng rất thích tưởng tượng, như thể anh vẫn là vị tướng quân tung hoành sa trường ngày trước.

Cũng nhờ chút an ủi ít ỏi ấy, anh mới chống đỡ được đến giờ.

Muội muội mình lại có sở thích chung với mình, Giang Khang An cười khẽ, nhưng mà, cậu bé bọt biển là cái gì nhỉ?

Con rắn trắng bò trườn trên người anh, lưỡi rắn thường xuyên liếʍ qua da anh, khiến anh co rúm lại. Nửa giờ sau, A Phúc bế anh ra khỏi thau tắm.

Chuyện cởϊ áσ tháo thắt lưng rốt cuộc nam nữ có khác, Giang Trĩ Ngư tự mình không sao cả, nhưng trước sự đòi hỏi mãnh liệt của Giang Khang An, cô vẫn theo ý anh, để A Phúc đảm nhiệm trợ thủ.

Giang Trĩ Ngư châm cứu cho anh, trong đầu vẫn nghĩ đến kết cục của A Phúc.

[Trong cốt truyện, A Phúc hết lòng trung thành với đại ca, vì bảo vệ đại ca mà bị lũ ăn chơi trác táng kia tra tấn đến chết, xác chết còn bị chúng ném ra bãi tha ma cho chó hoang ăn... Thảm quá!]

Giang Khang An hơi giật mình, A Phúc từ nhỏ đã theo hầu anh, trong lòng anh, cậu ta không chỉ đơn thuần là một tên sai vặt đơn giản như vậy.

Biết rằng kết cục của A Phúc là chết vì bảo vệ mình, khóe mắt Giang Khang An ửng đỏ, anh nghiến chặt hàm răng.

"Châm cứu chỉ là thông một chút kinh mạch trong cơ thể anh thôi, hôm nay uống thuốc đã cơ bản giải độc trong người rồi, tạm dừng ở đây, tiếp tục nữa cơ thể sẽ không chịu nổi. Ngày mai là có thể mổ rồi!"

Giang Trĩ Ngư lần lượt rút từng cây kim châm trên người anh ra.

[Cái lư hương bên ngoài kia là nữ chính gửi tới, ban ngày ngửi còn được, đến đêm sẽ gợi lên những ký ức đáng sợ nhất của người ta, khiến người ta rơi vào ác mộng. Tuy không độc nhưng cũng là một dạng tấn công tinh thần, tốt nhất đừng ngửi.]