Chương 1: Tiếng lòng của lớp trưởng

"Hãy xem lại câu hỏi trắc nghiệm trên tờ giấy thi của mình đi, vẻn vẹn có mấy đáp án. Rõ ràng đã làm qua một lần rồi, vậy mà ai đó vẫn làm sai?""Vì cái gì trong mắt ai đó chỉ nhìn thấy câu trả lời sai?"

"Hả?"

"Trong phòng học tới những con ruồi cũng biết rơi vào trên đáp án đúng đấy......."

"........."

Trong phòng học của lớp 27, giọng nói của giáo viên ngữ văn Tôn Lương đều đều vang lên trong không khí, nhưng từng lời nói đều có ẩn ý riêng.

Cùng lúc đó, cả lớp bên dưới đều nhịn cười, không hẹn mà cùng hướng ánh mắt về một phương hướng nào phía sau phòng học.

Bạn học Phương Hoài lúc này đang ở trong tâm bão, cúi đầu không dám chạm vào tầm mắt trên bục giảng, chỉ cảm thấy trên mặt từng đợt nóng lên.

Cho dù lấy trình độ da mặt dày của mình, tại trên lớp bị phơi bày chỉ đích danh, lại đồng thời đối mặt với nhiều ánh mắt xem náo nhiệt như thế, Phương Hoài cũng có chút không chịu đựng nổi.

Mặc dù lão Tôn chưa hề nói tên, nhưng lớp học người nào không biết người duy nhất chọn sai đáp án kia là cậu.

[Heo ngốc !]

[Phương Hoài, cậu thật sự rất ngốc !]

Ngay khi Phương Hoài nhịn không được muốn chửi bậy thì bên tai bỗng nhiên truyền đến một giọng nói khiến cậu vô cùng kinh ngạc.

Phương Hoài vô ý thức nhìn về phía sau.

Đập vào mắt là một gương mặt trái xoan tinh xảo, mái tóc ngắn ngang vai, một đôi con ngươi trong suốt đang cong thành hình trăng khuyết, trong mắt mang theo vài phần ý cười mê người, như phảng phất nghĩ tới chuyện gì vui lắm.

Phương Hoài đột nhiên quay đầu, tựa hồ hù doạ đối phương, chỉ thấy trên mặt cô thoáng qua một vẻ bối rối, lại nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.

Lúc này Phương Hoài cũng không có lưu ý đến chi tiết ấy mà chỉ nhìn cô với vẻ nghi ngờ. Thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô hơi có chút lạnh lùng mà liếc chính mình một cái, cậu vội vàng quay mặt đi chỗ khác.

Kỳ quái......

Vừa rồi tựa như là âm thanh của cô ấy.

Nhưng lại không có năng, lớp trưởng lạnh lùng sao có thể nói một câu như vậy.

Thanh âm mới vừa rồi rõ ràng có mang theo vài phần hoạt bát, đáng yêu.

người ngồi sau Phương Hoài không phải ai khác mà chính là lớp trưởng lớp cậu - Lương Khả Khả.

Không chỉ xinh đẹp mà thành tích học tập của cô ấy cũng luôn thuộc top đầu, thường xuyên có mặt trong tốp 10 hoặc thậm chí là tốp 3 của lớp. Là con nhà người ta trong miệng mọi người và là học trò cưng của các thầy cô giáo.

Thậm chí trong danh sách hoa khôi ở trường cũng có tên của Lương Khả Khả.

Thật kì lạ khi một học sinh 3 giỏi như cô ấy, thay vì ngồi ở hàng đầu dành riêng cho mình lại chủ động xin ngồi vào vị trí hiện tại, nguyên nhân là ở phía sau yên tĩnh.

Phía sau.....

Yên tĩnh ? !

Đối với cô mà nói không có gì, nhưng lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến Phương Hoài cùng mấy bạn nam khác.

Bởi vì sự tồn tại của Lương Khả Khả, nguyên bản một khu vực nho nhỏ không được coi trọng đặc biệt, trực tiếp trở thành phạm vi trọng điểm được chiếu cố của tất cả giáo viên.

Lên lớp bị giáo viên nhìn chằm chằm, tan học bị lớp trưởng trông coi, Phương Hoài cảm giác ở trường học lập tức không có hi vọng.

Theo lý thuyết, loại vừa học tập tốt lại vừa là nữ như Lương Khả Khả trong trường học hẳn rất được hoan nghênh.

Trên thực tế cũng chính là như thế, trong trường học số người thầm mến và theo đuổi Lương Khả Khả không phải là ít, không chỉ các lớp khác mà trong lớp cũng có mấy người, Phương Hoài thường xuyên thấy có người đưa cho cô thư tình.

Đối với Lương Khả Khả, Phương Hoài tự nhiên cũng từng động tâm qua, nhưng làm một học sinh không tốt, hắn cũng có tự mình hiểu lấy, biết mình cùng cô ở giữa có trăm ngàn chênh lệch, lại thêm cô cực kì xa cách và lạnh lùng với tất cả những người theo đuổi, Phương Hoài cũng liền chậm rãi đè xuống ý nghĩ này.

[Nguy hiểm thật!]

[Cậu ấy vừa rồi làm sao lại đột nhiên quay đầu lại?]

[Làm mình sợ muốn chết.]

[Cậu ấy…không phải phát hiện ra cái gì chứ?]

Ngay tại lúc trong lòng Phương Hoài buồn bực, thanh âm giống vừa rồi lại xuất hiện lần nữa, chỉ là lần này không có hoạt bát mà thay vào đó là 3 phần may mắn, 7 phần thấp thỏm.

Đây là thanh âm của lớp trưởng Lương Khả Khả, tuyệt đối không có sai.

Phương Hoài nghe được một cách vô cùng rõ ràng.

Lần này, Phương Hoài không có giống như vừa rồi quay xuống, mà là bất động thanh sắc viết một tờ giấy, lặng lẽ đưa cho bạn cùng bàn Trương Hạo.

Trương Hạo bất ngờ khi nhận lấy tờ giấy, liếc mắt nhìn Phương Hoài một cái, mang theo vài phần ngơ ngác.

“Mày vừa rồi có nghe được thanh âm của lớp trưởng không?”

“Thanh âm gì?”

“Không có sao?”

“Mày có phải nghe nhầm rồi không?”

Cầm trong tay tờ giấy Trương Hạo truyền về, Phương Hoài thật xoắn xuýt.

Thật chẳng lẽ nghe nhầm rồi?

Vừa rồi hắn rõ ràng nghe được Lương Khả Khả nói chuyện, mà thanh âm lại còn không nhỏ, nếu như có, Trương Hạo hẳn là phải nghe được. . .

Nghĩ đến cái này, Phương Hoài vô ý thức nhìn về Lương Khả Khả phía sau lưng, vừa vặn lúc này Lương Khả Khả ngẩng đầu, hai ánh mắt lần nữa giao thoa, Phương Hoài giả bộ như không có chuyện gì, lúng túng quay người lại.

Trong đầu hiện ra Lương Khả Khả vừa rồi bộ dạng không có chút rung động nào, Phương Hoài lâm vào trầm tư.

Đúng tại lúc này, một viên phấn trên bục giảng bay vọt tới, vô cùng chuẩn xác đập vào trên đầu của hắn.

"Phương Hoài, ra đằng sau đứng đi!"

Một tiếng quát nhẹ, nghênh đón Phương Hoài lại là lão Tôn mặt mũi tràn đầy tức giận.

Trong ánh mắt thông cảm hoặc và trên nỗi đau của người khác, Phương Hoài cầm lên bài thi, xám xịt chạy đến đằng sau phòng học mà đứng.

Xong đời!

Trước mặt mọi người bị điểm tên không nói, lên lớp thất thần còn bị bắt tại chỗ, thật đúng là không đơn giản.

Nhìn ra được, lão Tôn lần này là cực kì tức giận.

Bất quá trong lòng Phương Hoài cũng không có bất mãn, dù sao vấn đề là trên người mình, phạm sai lầm bị phạt liền nghiêm chỉnh chấp hành.

Chút giác ngộ thế này, Phương Hoài vẫn phải có.

Vừa mới "xử trí" Phương Hoài không an phận, bên trong phòng học liền triệt để yên tĩnh trở lại, Tôn Lương Bình đối với lần gϊếŧ gà dọa khỉ này có hiệu quả rất là hài lòng, chuyên tâm nói về đề mục của bài thi trong tay.

Về phần Phương Hoài đang bị phạt đứng, cũng nhìn chăm chú bài thi trong tay.

Không phải hắn giác ngộ cao, mà là hắn sợ lão Tôn lại tìm hắn gây phiền phức.

Nhưng không thể không nói, đứng đấy nghe giảng bài hiệu quả thế mà không tệ, Phương Hoài phát hiện khi lão Tôn tiếp tục nói về các câu hỏi trọng điểm, hắn không chỉ nghe hiểu, còn có một chút tự mình lý giải.

Reng reng reng.......

Thời điểm tiếng chuông tan học vang lên, Phương Hoài còn có chút chưa thỏa mãn, hoàn toàn không giống bộ dạng trước kia nghe giảng bài liền mệt rã rời muốn ngủ gật.

"Tốt, tiết này nói đến đây thôi, các bạn trở về đem câu làm sai xem lại hai lần, có gì không hiểu có thể đến phòng làm việc tìm tôi bất cứ lúc nào. . ."

Khi lão Tôn tuyên bố tan học, Phương Hoài đứng một tiết mới dám thở ra, thu hồi bài thi trong tay chuẩn bị trở về chỗ ngồi của mình.

Mới vừa có động tác, Tôn Lương Bình trên bục giảng liền nhìn lại, nói: "Phương Hoài, em đi theo tôi đến phòng làm việc."

Thanh âm lão Tôn lọt vào tai, lòng Phương Hoài liền lạnh một nửa.

Đây là muốn kéo mình đến phòng làm việc tiến hành "Công khai xử lý tội lỗi" một đối một sao?

Không đến mức đó chứ?

Nghĩ đến tình cảnh sau đó phải gặp phải, Phương Hoài mặt liền tái, trong lòng không khỏi thấp thỏm.

Đem bài thi thả lại chỗ ngồi, Phương Hoài chuẩn bị "Lao tới pháp trường", đang muốn đi theo bước chân lão Tôn cùng ra khỏi phòng học, bên tai lần nữa truyền đến thanh âm quen thuộc.

[Thật là cái đồ đầu heo….]

[Đáng đời!]

[Có nên đi cứu hắn hay không đây?]

Quay đầu lại xem xét, Phương Hoài phát hiện Lương Khả Khả đang khẽ chau mày, phảng phất như đang suy nghĩ cái gì, căn bản cũng không có mở miệng nói chuyện.

Có thể xác định chính xác đây là thanh âm của cô ấy.

"Lớp trưởng, cậu có thể tìm lão Tôn giúp tôi van nài một chút được không?"

Trong lòng khẽ động, Phương Hoài bỗng nhiên đối Lương Khả Khả mở miệng.

"Không thể!"

Lương Khả Khả nghe tiếng nhìn qua, mặt mũi liền tràn đầy kinh ngạc, trên mặt ẩn ẩn mang theo một tia khẩn trương cùng nghi hoặc nhỏ bé không thể nhận ra, nhìn Phương Hoài một cái, lại nhanh chóng quay mặt đi.

[Kỳ quái, cậu ấy làm sao lại biết rõ mình vừa rồi suy nghĩ cái gì?]

[Là trùng hợp ư?]

[Nhất định là trùng hợp!]

[Cậu ấy làm sao có thể biết rõ? Mình nhất định là nghĩ đến choáng váng rồi. . .]