Chương 2

Editor: Alice

Đỗ Kiêu vốn cao hơn Hàn Thiên Âm nửa cái đầu. Lúc này, đôi mắt lạnh lùng sắc bén của anh từ trên cao nhìn xuống cô đầy uy hϊếp.

Hàn Thiên Âm đã dự tính trước tình huống này rồi.

Đương nhiên là cô không làm việc gì sai trái. Còn Đỗ Kiêu thoạt nhìn cũng chẳng phải loại người thân thiện gì. Nhưng cả một buổi tối suy nghĩ, cô vẫn không hiểu vì sao trong nhật kí của em gái lại có số điện thoại của anh, không có bất kì manh mối nào. Tổng hợp tất cả những chứng cứ, chi bằng trực tiếp đến hỏi Đỗ Kiêu, nhưng khả năng cao cô sẽ không nhận được đáp án mình mong muốn.

Cô khẽ hỏi anh: "Anh biết Hàn Niệm Tâm không?"

Đỗ Kiêu nghe xong, giống như đang lục lại trí nhớ. Sau đó anh lắc đầu: "Không biết"

Hàn Thiên Âm thầm đánh giá, giọng anh không giống như đang nói dối.

Có lẽ nào do cô nhạy cảm quá không?

"Ồ, có lẽ tôi nhầm rồi."

Đô Kiêu lặng thinh, đôi mắt đen tuyền sâu hun hút của anh như đang đợi lời giải thích của cô.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, dừng một chút mới thoải mái đáp lại: "Lúc trước, khi đang đọc nhật kí của em gái, tôi vô tình thấy một dãy số. Sau đó tôi mới nhận ra đây là số điện thoại, điều tra thì biết là của anh. Chuyện chỉ có vậy, nếu anh không biết em gái tôi, có lẽ nó không phải một số điện thoại rồi. Xin lỗi đã làm phiền anh, tôi thật sự không có ý gì."

Đỗ Kiêu nghe xong, trầm tư suy nghĩ vài giây.

"Trước hết, là một người trưởng thành, tôi nghĩ chắc cô biết quyền riêng tư là gì. Dù em gái cô bao nhiêu tuổi thì chuyện xem trộm nhật ký này, tôi không đồng tình."

Anh ngừng lại một chút:" Thứ hai, vì dãy số đó là em cô viết nên thay vì điều tra tôi, cô nên đi hỏi trực tiếp em ấy thì hơn."

Hàn Thiên Âm yên lặng, một lát sau, cô vờ như bình thản, nói: "Ngài Đỗ nói rất đúng, tôi cũng muốn hỏi em gái lắm. Nhưng đáng tiếc, hai năm trước nó đã tự sát rồi."

Không khí đột nhiên im lặng.

Đỗ Kiêu sửng sốt, một lát sau mới nhàn nhạt nói: "Xin lỗi."

Đêm hôm đó, Hàn Thiên Âm nằm trên giường vô thức nhớ đến Hàn Niệm Tâm.

Kể từ khi bố tái hôn, cô bắt đầu dọn ra ở trong ký túc. Khi đó em gái còn rất nhỏ, mỗi lần cô gọi về hỏi tình hình gần đây thế nào, việc học ở trường có ổn không, ở nhà có buồn lắm không, Hàn Niệm Tâm đều trả lời: "Thỉnh thoảng có thể gặp được chị là em vui lắm rồi, những chuyện khác không có vấn đề gì."

Nghĩ lại mới thấy, câu trả lời này có biết bao dồn nén.

Năm đó, Hàn Niệm Tâm lên lớp mười, Hàn Thiên Âm nhận được thư mời của đại học Cornell (*). Em gái đã rất vui sướиɠ ôm chầm lấy cô nói: "Chị, làm sao bây giờ, em thành fan não tàn của chị mất rồi!"

(*) Hình ảnh đại học Cornell:Nghe Nói Anh Chưa Từng Động Lòng - Chương 2Lúc ấy, con bé thoạt nhìn vô lo vô nghĩ đến vậy, chẳng ai ngờ rằng một tháng sau, bố gọi điện báo cho cô biết Hàn Niệm Tâm ở trường học trong lúc mất kiểm soát đã xé tan vở bài tập của bạn cùng bàn, còn la hét ầm ĩ. Đưa đến bệnh viện khám mới biết con bé bị mắc chứng trầm cảm nặng.

Cho dù Hàn Thiên Âm quay về thăm, con bé vẫn nhíu mày nói: "Chị ơi, chị mau về Mỹ đi, em không có bệnh mà, chị không cần lo cho em."



Hàn Niệm Tâm sợ sẽ thành gánh nặng của người thân nên luôn che giấu bệnh tình. Nhưng con bé nào biết sự ra đi đột ngột của mình đã trở thành gông cùm trong lòng mọi người.

Ngày hôm sau, cuộc họp thường niên về miễn dịch học chính thức bắt đầu.

Báo cáo học thuật của Hàn Thiên Âm là phần mở màn sau người thứ hai. Hôm nay cô mặc chân đầm đen chỉnh tề phối với áo sơ mi mỏng trông vô cùng thành đạt. Bởi vì đã có kinh nghiệm nên trước khi lên sân khấu cô còn bình tĩnh lướt vòng bạn bè mười phút, ngược lại với em trai ngồi cạnh vô cùng lo lắng.

"Này, chị Thiên Âm, em rót cho chị cốc nước nhé."

"Cảm ơn, tôi không cần."

Mấy phút sau.

"Chị Thiên Âm, chị muốn đi vệ sinh không?"

"Tôi nghĩ là không."

Cuối cùng cũng đến lượt cô, Hàn Thiên Âm vỗ vai em trai đang ngồi rung chân bên cạnh, ném ra một câu: "Nhớ chụp ảnh cho tôi đấy.", nói xong rồi đi lên sân khấu.

Cả hội trường được bao phủ bởi ánh sáng mờ ảo, ngồi cách đó không xa là một người đàn ông da trắng, phụ trách chủ trì của cuộc họp, trông có vẻ gầy gò nhỏ bé. Hàn Thiên Âm nói vô cùng lưu loát mạch lạc, phát âm chuẩn tiếng Anh Mỹ. Chiếc váy già dặn đang mặc và thái độ nghiêm túc, kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp thanh tú trông giống như một đóa tường vi màu hồng nhạt đặt giữa khoảng trời mênh mông.

Đỗ Kiêu ngồi ở hàng ghế bên trái của hội trường, anh nhìn người đứng trên sân khấu, suy nghĩ về từ ngữ nổi bật "autophagy" (*) trong bài thuyết trình, rồi bất chợt một đoạn ký ức ngắn ngủi xoẹt qua tâm trí anh.

(*) Autophagy - Tự thực bào là một quá trình mà trong đó tế bào “ăn” các thành phần của chính nó. Đây là một cơ chế dị hóa cơ bản, liên quan đến sự thoái hóa những thành phần không cần thiết hoặc các thành phần bị rối loạn chức năng trong tế bào, thông qua hoạt động của lysosome.

Đỗ Kiêu sực nhớ lại một số chuyện xưa cũ.

Buổi tối tổ chức ăn mừng theo thông lệ. Trên bãi cỏ phía sau khách sạn, tiệc buffet kiểu Tây đã được chuẩn bị sẵn. Lúc Hàn Thiên Âm và Giang Đồng đến, bữa tối đã bắt đầu rồi. Hàn Thiên Âm đã đổi sang một chiếc váy màu xanh nhạt lấp lánh, màu sắc vô cùng tươi sáng và thu hút.

Cô đi dạo một vòng rồi đến chiếc bàn phía Tây để lấy măng tây. Cô vừa đặt bát cơm xuống thì cảm thấy một bóng người cao to ở bên trái. Quay đầu lại liền thấy khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Đỗ Kiêu.

Thật ra, nếu bỏ qua cách nói chuyện lạnh lùng khó chịu, anh thực sự rất đẹp trai.

Dường như anh đang suy nghĩ gì đó, vài giây sau mới cất tiếng: "Rảnh chứ, tôi muốn trò chuyện một lát về em gái cô."

Động tác của Hàn Thiên Âm khựng lại.

Hai người ngồi trên sân thượng, trên bàn đặt hai cốc nước chanh, ánh hoàng hôn giống như hòa tan vào dòng nước. Tà dương dần tắt, anh đèn ấm áp từ từ thắp sáng sân cỏ.

Đỗ Kiêu ngồi đối diện vươn tay, người anh hơi ngả về phía sau, cho dù chỉ là một tư thế rất tùy hứng nhưng vẫn bộc lộ được khí chất và thái độ đúng mực.

Hàn Thiên Âm hỏi: "Vậy là, anh thật sự biết em gái tôi?"

"Không biết." Đỗ Kiêu nói: "Nhưng tôi và cô ấy đã từng gặp nhau."

Hàn Thiên Âm lặng lẽ chờ câu tiếp.

Sau một thoáng đắn đo, Đỗ Kiêu hỏi: "Cô còn nhớ hai năm trước, cô đã từng công bố một bài viết về di truyền ti thể trên tạp chí Science không?"



Đương nhiên Hàn Thiên Âm nhớ rõ. "Science" là một tạp chí hàng đầu trong giới khoa học. Thời điểm công bố bài viết này, cô mới 22 tuổi. Thành quả nghiên cứu của cô đã tạo nên tiếng vang lớn trong nghành. Nhưng không lâu sau đó, bắt đầu có người thảo luận về tính hợp lý của phương pháp này cùng lỗ hỗng trong việc thực hiện nó.

Nhưng Hàn Thiên Âm không hiểu việc này thì liên quan gì đến em gái cô.

Người đối diện lại hỏi: "Vậy cô có nhớ sau khi mình công bố bài viết đó đã có người phủ nhận nó trên Science không?

Hàn Thiên Âm không đáp.

Đỗ Kiêu nói: "Người đó chính là tôi."

"..."

Việc này, hình như cô có chút ấn tượng.

Khi đó cô còn trẻ tuổi nông nổi, lúc nhìn thấy những bình luận của bên kia đã vô cùng tức giận. Hai người thức trắng đêm, ý chí sục sôi phản bác lại, cô đưa cho tòa soạn câu trả lời thuyết phục nhất. Nhưng không ngờ một tháng sau bên kia lại đặt ra những nghi vấn mới. Vì việc này mà Hàn Thiên Âm đã mất ngủ mấy đêm, tóc trên đầu rụng đi không ít.

Một ngày nọ khi cô gọi về nhà, em gái vô cùng nhạy cảm đã phát hiện ra tâm trạng bất ổn của cô, hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Hàn Thiên Âm chỉ nói: "Không có gì đâu, chỉ gặp vài chuyện phiền phức thôi."

Sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện, Hàn Niệm Tâm bất bình nói: "Chị có cần em báo thù không?"

Lúc đó Hàn Thiên Âm chỉ nghĩ em gái đùa thôi, không để chuyện này trong lòng.

"Vì sao?" Cô hỏi anh.

Giọng nói Đỗ Kiêu rất lạnh nhạt: "Từ khi tôi viết những phản hồi đó, một số tài khoản mạng quan trọng liên quan đến số điện thoại di động của tôi đã bị đánh cắp."

Hàn Thiên Âm sửng sốt.

"Tôi đã nhờ người tìm cách lấy lại tài khoản, Kết quả người ta nói rằng hacker đã đổi mật khẩu của tôi thành "Nishishabi."

Anh là đồ ngốc à?

Hàn Thiên Âm hơi bối rối, cô hỏi lại: "Ý anh là gì? Anh cho rằng người hack tài khoản của anh là em gái tôi?"

"Không phải cho rằng, mà là chắc chắn." Đỗ Kiêu đáp: "Vì quá bận nên sau khi lấy lại được tài khoản tôi cũng không kiểm tra lại. Đến khi gặp được cô ở đây, tôi nhớ ra nên mới nhờ người tra lại lịch sử của hacker."

Hàn Thiên Âm chăm chú lắng nghe.

"Địa chỉ IP cuối cùng tìm được là ở hồ Bảo Sơn, tức địa chỉ của cô, cô Hàn. Theo những gì cô nói hôm qua thì tôi nghĩ quan hệ giữa tôi với em gái cô là vậy đấy."

Hàn Thiên Âm nghe xong, im lặng rất lâu. Khuôn mặt ngây thơ của em gái như hiện lên trong tâm trí cô, con bé đã từng thề thốt rằng: "Chị ơi, em sẽ bảo vệ chị."

Hàn Thiên Âm có chút xúc động, hơi thở như nghẹn lại. Dường như có thứ cảm xúc nào đó trong lòng đang trào dâng, nhưng chỉ có thể cười bất lực.

Con bé ngốc nghếch đó còn chẳng thể bảo vệ nổi bản thân mình.

Nghe Nói Anh Chưa Từng Động Lòng - Chương 2