Chương 1: Cái tát

Có người nói, nhân sinh chính là khi nhắm mắt lại mở mắt, cả đời đã trôi qua.

Giang Hành Triết dựa vào những lời này, mở mắt cũng nhắm mắt, chỉ chờ đợi cả đời trôi qua, kết quả không biết chuyện gì xảy ra, sau khi nhắm mắt lại một lần nữa mở mắt.

Lần này, Giang Hành Triết không phải Giang Hành Triết, đơn giản mà nói, cậu đã biến thành một người khác.

……

“Bùi Khải, số bàn 24.”

“Tiểu Viên, ghế dài 08A trên lầu.”

“….”

“Sở Ly, bàn số 18.”

Mới đầu quán bar còn là một không gian yên tĩnh, đến 9 giờ tối chính là thời điểm làm ăn tốt nhất. Ngọn đèn mờ nhạt, người đến người đi, cả lầu trên lẫn lầu dưới đều đầy người ngồi. Quản lý quán bar, Ôn Lương với biệt danh “Đại nội tổng quản” đang đứng ở quầy rượu, sai khiến nhân viên liên tục như con quay.

Ánh mắt Ôn Lương lướt qua trên người bọn họ, trên mặt lộ vẻ hài lòng. Nhưng khi hắn chú ý đến người cuối cùng, phần thỏa mãn này nhanh chóng bị dập dắt, không thể nhận ra lông mày hắn hơi nhăn lại. Nhân viên này động tác rõ ràng chậm hơn những người kia nửa nhịp, giống như một bản nhạc đang hài hòa tự nhiên lại xuất hiện một tiết tấu không hợp. Ôn Lương lắc đầu, nhìn người này hồi lâu, khẽ thở dài.

Chú ý tới ánh mắt của Ôn Lương, Bùi Khải đang làm ở bàn 16 lặng lẽ động chân, đi tới trước mặt Sở Ly, nhỏ giọng nói: “Ê, quản lý lại đang nhìn cậu kìa.”

Tay Sở Ly đang thu cốc run lên, phản ứng đầu tiên là trưng ra bộ dạng hối lỗi: “Tôi đâu có làm gì sai?”

Bị Ôn Lương hành hạ lâu rồi, Sở Ly không tự giác đã trở thành một “run rẩy M”, Bùi Khải đối với cái này cũng có chút cảm thông, nhịn không được an ủi nói: “Chưa, hôm nay cậu làm việc rất nhanh nhẹn đấy, tôi xem chắc là quản lý không có việc gì làm, nhàn đến phát sợ rồi.”

Sở Ly tuy biết Ôn Lương cực kỳ rảnh rỗi, nhưng người dưới mái nhà(*) cậu không thể không cúi đầu. Để tránh làm Ôn Lương chú ý, cậu cố ý làm thật chậm, cẩn thận từng li từng tí dọn hết cốc trên bàn. Dù sao tiền lương tháng này của cậu cũng bị trừ không ít, tiền còn lại sợ đến ăn cũng không đủ.

(*) Đại khái là đi làm thuê cho người ta thì phải nhẫn nhịn.

Hành động đó rơi vào trong mắt Ôn Lương, Ôn Lương nhíu mày càng sâu. Nếu người khác mà làm việc như thế, Ôn Lương có thể chắc chắn là họ đang lười biếng, nhưng nếu là Sở Ly, thì không phải là lười biếng, mà là cậu ta thật sự làm việc không nhanh nhẹn.

Lúc trước Sở Ly đến quán bar ứng tuyển, Ôn Lương đã không muốn tuyển Sở Ly. Hắn lăn lộn nhiều năm trong xã hội, có cặp mắt sắc bén, lập tức nhìn ra Sở Ly ăn mặc tuy bình thường, nhưng thực chất bên trong lại toát lên vẻ kiêu căng, thoạt nhìn là lớn lên trong nhung lụa, căn bản không phải loại lao động chân tay. Đáng tiếc là đúng lúc ấy lại có chị Hoa ở đó, bị gương mặt Sở Ly hút đến chết mê chết mệt, nhất định muốn nhận cậu.

Nói theo chị Hoa thì, cho dù cái gì Sở Ly cũng không làm, chỉ nhìn gương mặt đẹp mắt đẹp lòng đó thôi cũng đủ hồi lại số tiền lương. Dù sao coi như Sở Ly là vật biểu tượng, một tháng cũng không tốn bao nhiêu tiền.

Tuy chị Hoa nói như vậy, nhưng với tư cách là quản lý quán bar Ôn Lương lại không thể làm theo, hắn đối xử với Sở Ly cùng với những nhân viên khác đều bình đẳng, nên làm gì thì làm nấy. Cứ như vậy, người chịu khổ chính là Sở Ly. Giống phán đoán ban đầu của Ôn Lương, hành động của Sở Ly rất nhanh chứng minh cậu trước kia thật sự chưa từng làm mấy việc này, lau mười ly rượu lại làm vỡ mất ba cái, thật sự là làm người khác sốc.

Ôn Lương đoán chừng Sở Ly vài ngày chịu không được nữa sẽ đi, ai ngờ cậu ta chơi liều thế, khẽ cắn môi bắt đầu từ cái gì cũng không biết, cho đến bây giờ thì cũng có thể làm như người khác, chỉ có điều chưa nhanh nhẹn lắm.

Bị ánh mắt quá mức áp bức của Ôn Lương nhìn, Sở Ly căng thẳng buông tay, ly rượu đang cầm lập tức vinh quang hy sinh. Trong âm nhạc nhẹ nhàng, ly rượu rơi xuống đất tiếng cũng không quá lớn, nhưng vẫn có không ít người chú ý đến.

Bùi Khải có chút đồng tình nhìn Sở Ly, nhanh chóng tìm đồ giúp cậu dọn lại những mảnh vỡ. Sở Ly có chút buồn rầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, trong lòng mắng qua mắng lại mắng Ôn Lương đến xối xả.

“Không sao.” Bùi Khải an ủi, “Một cái ly cũng trừ không bao nhiêu tiền.”

Sở Ly nhỏ giọng phàn nàn: “Nửa hộp cơm cũng không còn.”

Bùi Khải nhịn cười giúp Sở Ly dọn dẹp xong, chọt chọt Sở Ly ý bảo nhìn theo hướng quầy bar.

Sở Ly hít sâu một hơi, vẻ mặt như cha mẹ mất, vô cùng không tình nguyện mà đi đến chỗ Ôn Lương. Sao lại xui xẻo thế chứ, lại làm vỡ một cái ly nữa! Trong lòng cậu oan ức, chỉ cảm thấy đều tại Ôn Lương sai. Nếu không phải Ôn Lương cứ một mực chú ý đến cậu, cậu cũng không quá mức căng thẳng, kết quả….. Xem ra ngày mai đến cả nửa hộp cơm cũng không ăn được rồi, chỉ có thể ăn mì tôm thôi. Suy nghĩ này làm cho Sở Ly đoán được tương lai vô cùng bi thảm sau này, hạ quyết tâm vào trước lần phát lương sau, không thể để Ôn Lương tìm cớ trừ tiền của cậu.

Nội tâm đang tính toán phân chia tiền tương, từng bước ủ rũ đi đến chỗ quầy bar, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu như gặp quỷ của một người nào đó: “Giang Hành Triết!”

Chỉ ba chữ đơn giản, nhưng lại như sóng cả mãnh liệt, đổ ập xuống trong nháy mắt bao phủ Sở Ly.

Cái tên này…

Toàn thân Sở Ly cứng đờ, theo bản năng ngẩng đầu, nhưng sau đó như nghĩ đến chuyện gì, động tác ngừng lại, tiếp tục bước đến quầy bar như không có việc gì. Sắc mặt cậu bình tĩnh, lại không biết rằng vào trong mắt Ôn Lương đã là vẻ mặt u ám, đôi mày nhíu lại như có thể kẹp chết một con muỗi, lại giống như có người thiếu cậu 180 vạn không trả.

“Thế nào?” Vừa nãy Ôn Lương cũng nghe được tên, thuận miệng hỏi: “Sao sắc mặt khó coi thế? Biết Giang Hành Triết? Anh ta thiếu nợ cậu à?”

Sở Ly im lặng cúi đầu. Ôn Lương thấy tâm trạng cậu không tốt, tuy rằng có thể Sở Ly cố ý, muốn trốn tội làm vỡ ly. Có điều Ôn Lương nghĩ lại, cảm thấy với cái chỉ số thông minh của cậu ta thì không thể phản ứng nhanh như thế, cũng chấp nhận tâm tình Sở Ly không tốt, hiếm khi hòa nhã nói: “Chuyện làm vỡ ly coi như tôi bỏ qua, nếu cậu mệt thì vào ngồi nghỉ ngơi đi.”

‘Hoàng Thế Nhân(*)’ đột nhiên thay đổi phong cách, Sở Ly có chút phản ứng không kịp. Cậu bất ngờ nhìn Ôn Lương, lại nhớ tới quả thật bây giờ cảm xúc có chút không ổn, ngộ nhỡ tay run một cái lại làm vỡ ly, coi chừng đến cả mì tôm cũng không ăn được. Vì mục tiêu tháng sau được ăn cơm, Sở Ly ngoan ngoãn nói cảm ơn, sau đó quay người trở về nghỉ ngơi.

Trong phòng nghỉ không có người, vào lúc này hầu hết nhân viên đều bận rộn ở bên ngoài. Cả phòng bị bóng tối bao trùm, ngăn phòng nghỉ với quán bar thành hai thế giới khác biệt. Sở Ly không lập tức mở đèn, mà từ từ nhắm hai mắt đứng trong bóng tối, sau đó từng bước đi đến cái gương ở góc tường.

Dưới ánh đèn trắng sáng lạnh lẽo, hắt ánh sáng vào trong gương, phản xạ lại một khuôn mặt quen thuộc của Sở Ly. Cậu nhìn chằm chằm khuôn mặt này hồi lâu, đột nhiên mỉm cười. Người trong gương cũng cùng lúc cười, nhan sắc mỹ lệ, có một loại vẻ đẹp tinh tế. Cậu lại làm một cái mặt quỷ, mặt người trong gương cũng đồng thời vặn vẹo.

“Sở Ly.”

Sở Ly nhìn tấm gương nhẹ giọng kêu, tay từ từ cởi nút áo sơmi. L*иg ngực trắng nõn hiện ra, cậu đặt tay trước ngực, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ của trái tim, không có vết thương, toàn thân cũng không có loại đau đớn khắc cốt ấy.

Sở Ly chậm rãi nhắm mắt, hồi tưởng lại một chút, bên tai dường như vang lên tiếng gió gào thét, tiếng nhạc rock ầm ĩ…. Trong âm thanh ấy, cậu đạp hết chân ga, trên mặt nở một nụ cười lạnh. Có một ngọn lửa đang bao trùm lấy cậu, bốn phía đều không tìm thấy lối ra, làm cho lòng cậu như thiêu đốt. Cậu muốn đem toàn bộ lửa trong lòng đều trút ra ngoài, thế nhưng lại không biết làm thế nào. Ngay sau khi cậu dùng sức đạp xuống chân ga, một chiếc xe tải lớn đột nhiên xuất hiện ở khúc cua, thân thể chưa kịp phản ứng liền bị văng ra ngoài.

Thời gian lúc ấy dường như rất lâu, cậu cảm giác bản thân đang bay, cứ như vậy một hồi cậu thậm chí cảm thấy loại cảm giác này không tệ, tự do tự tại, tựa hồ hết thảy phiền não… Tất cả đều không còn nữa. Cậu muốn nhếch miệng cười, nhưng chưa kịp thì thân thể đã rơi xuống đất. Kèm theo là một tiếng vang nhỏ, xương cốt giống như vỡ vụn. Đau đớn kịch liệt lan ra toàn thân, màu đỏ của máu từ ngực tuôn ra, cậu khó khăn muốn cử động thân thể, nhưng đến cả một ngón tay cũng không nâng được.

Trong lúc hoảng hốt cậu cảm giác có người chạy tới. Trời quá tối, cậu không nhìn rõ được cái gì, chỉ cảm thấy người kia đứng cách cậu vài bước chân, hình như nói: “Sao lại còn thở? Đυ.ng như vậy còn chưa chết…. Tiền đúng là muốn cầm cũng không được…”

“Anh….anh…” Cậu muốn mở miệng, nhưng chỉ phát ra tiếng thở dốc khàn khàn. Tầm mắt của cậu ngày càng mơ hồ, thế nhưng ý thức chưa bao giờ thanh tỉnh như bây giờ. Có người muốn gϊếŧ cậu! Là ai? Là ai muốn gϊếŧ cậu?

Vì sao?

“Sở Ly!”

Ngoài cửa có người nhẹ nhàng gõ, kéo Sở Ly từ trong hồi tưởng trở về. Cậu rất nhanh thanh tỉnh lại, hành động có chút cứng nhắc, chậm rì rì ra mở cửa. Bùi Khải đứng trước cửa, thấy Sở Ly mở cửa liền vội vàng đi vào, vừa lật quần áo kiếm chìa khóa, vừa thuận miệng nói: “Đúng rồi, vừa nãy có người tìm cậu, tôi nói cậu trở về nghỉ ngơi.”

“Là ai?” Sở Ly nghĩ đến thanh âm gọi “Giang Hành Triết”, biểu tình có chút khó coi.

“Là một vị khách!” Bùi Khải lơ đễnh nói, cũng không thấy chuyện này có gì lạ. Sở Ly lớn lên rất dễ nhìn, khách hỏi thăm cậu không ít, đều hiếu kỳ chị Hoa tìm người ở chỗ nào, đẹp như mấy minh tinh. Vị khách khi nãy cũng không khác lắm, cũng hỏi vài câu như vậy.

“Thế nào?” Bùi Khải chú ý tới sắc mặt Sở Ly, hậu tri hậu giác(*) nói: “Có phiền toái gì à?”

Sở Ly lắc đầu: “Không có, là tôi suy nghĩ nhiều.”

Bị Bùi Khải quấy rầy thế này, Sở Ly cũng không muốn ở lại nghỉ nữa, dứt khoát theo Bùi Khải trở về quầy bar.

Chỉ trong chốc lát, khách đến quán càng nhiều hơn. Ôn Lương đang thuần thục sai khiến vài nhân viên, thấy hai người Sở Ly lập tức khôi phục tính tình ‘Hoàng Thế Nhân’, lớn tiếng hô: “Sở Ly, ghế dài 06B lầu hai. Bùi Khải 09A lầu hai.”

“Đến đây.”

Hai người bưng khay lên lầu, ở góc rẽ tách ra. 06B và 09A ở hai phía khác nhau, Sở Ly ráng nở một nụ cười, bước nhanh đến 06B. Trên lầu ghế dài có kích thước không đều, trong đó coi như 06B là lớn nhất, ước chừng trái phải khoảng mười mét vuông, là nơi bình thường mười mấy người thích tụ họp, nhưng trong không gian rộng lớn vào lúc này, chỉ có năm hay sáu người ngồi quanh bàn tròn.

“Thưa quý khách, rượu quý khách gọi.”

Sở Ly nhẹ giọng nói sau đó bước vào. Người đàn ông ngồi sau cùng mỉm cười ngẩng đầu, khi nhìn thấy cậu, bất ngờ kêu lên: “Là cậu!” Ngữ khí của hắn quá mức kinh ngạc, mấy người ngồi bên đang tán gẫu cũng nhao nhao nhìn lại. Dưới ánh đèn đặc biệt của quán bar, gương mặt của Sở Ly phảng phất như một bức tranh, nhiễm một tầng ánh sáng mơ hồ. Trong nháy mắt, mọi người kinh diễm đồng thời lộ ra vẻ mặt như gặp quỷ.

“Giang nhị thiếu!”

Một người trong đó hoảng sợ kêu lên, kêu xong lại mãnh liệt xoay người nhìn về phía sau, động tác mạnh thế làm Sở Ly có chút lo lắng cho cái eo của hắn. Nhưng rất nhanh Sở Ly liền không có tâm tư để ý những chuyện khác, theo âm thanh gọi “Giang nhị thiếu”, người đàn ông đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trên chiếc ghế màu xanh nhạt ở trong cùng, khoác áo chậm rãi ngồi dậy, quay mặt nhìn lại.

Giang! Hành! Giản!

Theo động tác của người đàn ông, in vào mắt Sở Ly là một khuôn mặt cậu đã nhìn hai mươi năm qua. Từ lông mi đến ánh mắt, từ bờ môi đến cằm, thậm chí đối với khuôn mặt góc cạnh đến vẻ mặt đạm mạc, đều giống y đúc trong trí nhớ của cậu. Không, cũng không hẳn là giống, người trước mặt dường như gầy hơn so với trong trí nhớ, nhiều hơn một phần lãnh tuấn(*), làm người khác không dám thân cận.

(*) tuấn tú nhưng lạnh lùng.

Toàn thân Sở Ly cứng ngắc đứng ở đó, cái tên Giang Hành Giản bị ép buộc hiện ra, như một dây leo gợi lại những ký ức sâu thẳm, cường thế chiếm cứ trong đầu cậu. Như gió bão cuồn cuộn, nhấc lên vô số sóng to gió lớn. Sở Ly biết sắc mặt bây giờ của cậu nhất định rất khó coi, cậu không biết làm sao khống chế nét mặt của mình, nhiều năm qua đối với Giang Hành Giản kính sợ đã hình thành thói quen. Một lần duy nhất cậu phản kháng, không nhắc tới cũng được.

Cách bàn tròn, lướt qua mấy người đang khϊếp sợ, trong bóng tối người đàn ông chậm rãi đứng dậy, giẫm lên ánh đèn mà bước ra. Từ đầu đến cuối, tầm mắt của anh ta đều dính chặt trên gương mặt Sở Ly.

“Cậu là ai?”

Thanh âm anh ta lành lạnh hỏi.

Giống như dùng một cây gậy to đập xuống, câu hỏi đơn giản này lôi thần trí của Sở Ly trở về, cậu lập tức tỉnh táo lại. Đúng rồi, bây giờ cậu là Sở Ly, không phải Giang Hành Triết, không cần phải trốn tránh hay sợ hãi Giang Hành Giản. Giang Hành Triết kia đã chết, chết trong tai nạn xe vào ba tháng trước, cả người bị đυ.ng đến nát vụn.

Sở Ly, bây giờ cậu là Sở Ly.

Cả người cứng ngắc bây giờ cũng thả lỏng, Sở Ly dùng hết sức lực toàn thân bắt buộc mình phải tỉnh táo lại, ra vẻ bình tĩnh nhìn qua, trả lời một đằng: “Tôi đến để đưa rượu.”

Nam nhân đối với câu trả lời rất không hài lòng, lông mày của anh ta thoáng nhăn lại. Sở Ly thảm thương nghĩ, đây là ảnh hưởng từ nhiều năm ở bên cạnh Giang Hành Giản, cậu đã có thói quen nhìn sắc mặt của đối phương, thế nên chỉ cần lông mày anh cau lại, cậu đã có thể đoán được suy nghĩ của anh.

Nhưng sau một phút, hành động của Giang Hành Giản lại ngoài phán đoán của Sở Ly. Anh đi nhanh qua bàn tròn, đến trước mặt Sở Ly, trước khi Sở Ly chưa kịp phản ứng, anh bỗng dưng đưa tay nắm lấy cằm cậu, dùng thái độ thâm trầm, một chút cũng không kiêng nể, ánh mắt làm người khác sởn gai óc, đánh giá khuôn mặt của cậu như đang xem một bức tranh.

Sở Ly không thể giải thích được ánh mắt của Giang Hành Giản lúc này, nhưng điều đó cũng không làm ảnh hưởng đến luồng ý lạnh đang nổi lên sau lưng cậu. Mơ hồ cảm giác được nguy hiểm, đầu óc Sở Ly nóng lên, chưa kịp suy nghĩ đã giơ tay lên đánh.

“Chát!”

Một tiếng thanh thúy vang lên, bàn tay của Giang Hành Giản bị đánh sang một bên.

Hết Chương 1.

Chú thích:

(*)Huang Shiren là một nhân vật ảo xuất hiện trong tác phẩm của “ Cô gái tóc trắng ” [1] được tạo ra chung bởi Viện nghệ thuật Lữ Tấn ở Yanan, thuộc về nhân vật phản diện . Huang Shiren là một đại diện điển hình của một chủ nhà bắt nạt và tài sản cũ, bắt nạt một bạo chúa nam, và không làm điều ác. Hình ảnh tượng trưng cho lớp chủ nhà phong kiến

đã ép người nghèo. Lần đầu tiên, hình ảnh phản diện cổ điển này được đặt trên màn hình, được diễn viên nổi tiếng Chen Qiang biểu diễn trong vở opera “The White Haired Girl “.

(*)“Tiên tri tiên giác” cùng “hậu tri hậu giác”, rất đơn giản, chính là độ nhạy cảm đối với sự việc, đầu tiên là tiên tri tiên giác đến cuối cùng là hậu tri hậu giác.