Chương 11: Ngu ngốc

Chương 11: Ngu ngốc.

“Thuấn Thiên, em yêu anh, lần này em nhất định sẽ không rời xa anh nữa, anh cũng đừng hòng rời bỏ em.”

“Em yêu anh sao? Vậy còn Hứa Lâm?”

“Em vốn không yêu Hứa Lâm, Thuấn Thiên anh cũng biết mà, từ trước đến nay em đều xem Hứa Lâm như anh trai.”

“….Thế nhưng…. Hứa Lâm là bạn thân của anh.”

“Không sao đâu, Thuấn Thiên. Hứa Lâm anh ấy nhất định sẽ hiểu cho chúng ta, giữa hai ta đã xảy nhiều chuyện như vậy, anh ấy nghe xong sẽ cảm động thôi. Hứa Lâm vừa thiện lương vừa dịu dàng, tuyệt đối sẽ thành toàn cho đôi ta.”

“Vậy Uyển Hoa…chúng ta đi tìm Hứa Lâm.”

” Thuấn Thiên, anh đồng ý bên em sao? Em thật sự rất vui.”

Trên tivi một nam một nữ ôm nhau thắm thiết, ở phía sau, đứng cách hai người không xa là nam phụ Hứa Lâm vẻ mặt buồn bã. Như nữ chính nói, Hứa Lâm “thiện lương lại dịu dàng”, thấy bạn thân với bạn gái mình đang thề nguyền chung đôi, vẫn nén xuống đau buồn cùng khổ sở, chọn cách âm thầm chúc phúc, còn mình rời đi để thành toàn cho bọn họ.

“Đcm, tại sao lại có loại người ngu như thế nhờ.”

Trong ký túc xá nhân viên của quán bar Sơ Kiến, Bùi Khải vừa ăn mì tôm, vừa chửi rủa bộ phim trên tivi. Đương nhiên, hắn vẫn không quên oán trách cái người khăng khăng đòi xem. “Sở Ly à, cậu nghĩ không thông đến mức nào mới có thể xem cái loại phim IQ âm vô cực thế này hả?”

Sở Ly cũng ôm một bát mì tôm, đầu cũng không ngẩn lên, nói: “Có lẽ là càng chịu nhiều bom đạn càng thông minh lên chăng.”

Bùi Khải liếc cậu một cái, Sở Ly không cần nhìn cũng đoán được biểu cảm của Bùi Khải, khóe miệng giật giật không nói, trong lòng lại nghĩ, có lẽ bởi vì cậu suýt trở thành thằng ngu kia.

Bùi Khải bưng một đĩa đồ ăn lên trước mặt, hậu tri hậu giác mới kịp phản ứng: “Ồ, tôi nhớ ra rồi, Tần Mục cũng hot nhờ bộ phim này đúng không? Lúc trước mỗi ngày Trương Mỹ đều coi phim của Tần Mục, còn thường xuyên khóc như mưa ấy.”

Sở Ly thuận miệng ừ một tiếng, ăn một miếng rồi nói: “《Xin lỗi, anh yêu em 》, năm đó doanh thu đứng đầu, rất nhiều cô gái đều thích bộ phim này, năm nào cũng phải xem lại một hai lần.”

Lúc bộ phim mới chiếu, Sở Ly vẫn còn học cấp 3, những chỗ khác thì không biết sao, thế nhưng nữ sinh lớp cậu đều vô cùng thích bộ phim này. Mặc dù cậu cũng cảm thấy nội dung với lời thoại ngu ngốc đến không thể tả, nhưng vẫn không ngăn được độ yêu thích của nữ sinh. Nhất là Tần Mục trong vai Hứa Lâm, ôn nhu săn sóc như thế, lại vô cùng thâm tình, chỉ một đêm đã trở thành nam thần trong mộng của biết bao cô gái.

Lúc đó Sở Ly ngồi cùng bàn với một cô bạn rất đáng yêu, ngày nào cũng thủ thỉ thầm thì bên tai cậu về bộ phim. Nói đến mức làm cậu chịu không được, vì thế cũng theo dõi xem được vài tập, đúng lúc nhìn Hứa Lâm im lặng chúc phúc cho nam nữ chính. Phản ứng của cậu khi ấy cũng giống Bùi Khải bây giờ: Tại sao lại có loại người ngu thế không biết! Cậu chỉ vô ý “bất kính” với Hứa Lâm một chút, thế mà bị cô bạn cùng bàn lạnh nhạt một tuần.

Sở Ly có nghĩ cũng chẳng nghĩ ra, vài năm sau loại chuyện này lại xảy ra với mình.

Cậu nhớ đến câu Giang Hành Giản hỏi Ninh Vệ Đông, Giang Hành Triết có biết cậu ta và Tần Mục đang quen nhau?

Sao lại không biết!

Không những cậu biết, mà còn tận mắt nhìn thấy. Cậu vẫn nhớ tâm trạng mình lúc ấy, tức giận cùng thất vọng hòa vào nhau, trong cơ thể như có ngọn lửa nóng rực đang thiêu đốt cậu. Lý trí cùng tình cảm hóa thành hai kẻ bỉ ổi kia, trong suy nghĩ, cậu xông lên hỏi Tần Mục vì sao lại phản bội cậu, Tần Mục lại chỉ cười lạnh và nói rằng hắn không thừa nhận thân phận của cậu, nên việc muốn ở cùng người nào là tự do của hắn. Dù người kia là người bạn tốt nhất của cậu, dù người kia trước đây còn nói với Sở Ly rằng bọn họ sẽ là bạn tốt cả đời.

Giống như bộ phim trên tivi, cậu đứng cách bọn họ không xa, im lặng đứng nhìn một hồi lâu. Lúc đó không biết sao, đột nhiên cậu lại nhớ đến bộ phim mà Tần Mục từng đóng, tận sâu trong đáy lòng lại nổi lên chút châm chọc khó nói. Cậu nhớ rất rõ, khi đó xem phim cậu cũng từng nghĩ, ngộ nhỡ một ngày nào đó cậu không may gặp phải tình huống này thì làm sao đây? Đáp án dĩ nhiên là xông lên đánh đôi cẩu nam nữ đó một trận rồi tính sau. Thế nhưng khi mọi chuyện xảy ra, cậu lại sợ hãi. Người bạn tốt nhất của cậu, người cậu thích…Sở Ly không có dũng khí chấp nhận kết cục này, chỉ có thể phát tiết tâm trạng bằng đua xe, cuối cùng lại…

Còn chuyện sau này…Sở Ly cắn một miếng lạp xưởng Bùi Khải đưa tới, không muốn nghĩ nữa. Mặc dù cậu là người không tim không phổi, nhưng mỗi lần nhớ lại đêm đó đều cảm nhận được loại đau đớn đến khắc cốt.

Cậu ăn xong miếng lạp xưởng, chợt nghe Bùi Khải nói: “Cậu thật sự muốn nghỉ việc, đi cùng người kia à?”

Sở Ly gật gật đầu, tỏ vẻ không sao nói: “Loại chuyện tốt thế này tìm đâu ra? Có người tìm tôi đóng giả em trai của hắn, bao ăn bao ở lại chẳng có gì khó khăn, so với việc rửa chén ở quán bar cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.”

Bùi Khải vẫn có chút không yên lòng: “Cậu còn nhớ chuyện anh Mã nói không? Cái chết của Giang Hành Triết không đơn giản, anh trai cậu ta lại vội vã tìm cậu, lỡ có nguy hiểm gì thì sao?”

Sở Ly nở nụ cười: “Có nguy hiểm gì chứ? Giang Hành Triết đã chết, cứ coi như là bị người khác hại đi, thế nhưng chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi chỉ là lớn lên có chút giống cậu ta thôi, chứ có phải là cậu ta đâu.”

“Cũng đúng!” Bùi Khải ngẫm nghĩ một chút, thấy Sở Ly nói cũng có lý, chính chủ đã chết, một người giả mạo như Sở Ly thì cần gì phải lo lắng. Hắn uống một hớp nước mì, đứng dậy múc một chén, trêu chọc Sở Ly: “Này có muốn ăn thêm chén mỳ nữa không, người kia quá trời tiền, đi theo hắn đoán chừng cậu sẽ không bao giờ được ăn mỳ tôm nữa đâu, bữa nay ăn nhiều một chút để sau này đỡ nhớ ha.”

“Biến đê!” Sở Ly cả giận nói. Đừng nói là nhớ, ăn một tháng rồi, giờ chỉ cần nghe đến hai chữ mỳ tôm thôi cậu cũng thấy sợ.

Bùi Khải ha ha nở nụ cười.

Hai người hàm hồ ăn xong bữa cơm tối, Bùi Khải chạy xe điện chở theo Sở Ly, lắc lư đến quán bar Sơ Kiến. Sở Ly trực tiếp tới tìm Ôn Lương xin nghỉ.

Ôn Lương vô cùng ngoài ý muốn: “Sao đột nhiên lại muốn nghỉ việc?”

Sở Ly ăn ngay nói thật: “Tìm được một công việc đóng phim, người ta bao ăn bao ở.”

Ôn Lương giật mình nói: “Cậu muốn đóng phim? Làm diễn viên? Đùa hay thật vậy? Có hot cũng đừng quên chúng tôi đấy nha.”

Sở Ly: “…”

Nửa tiếng sau, Sở Ly làm xong thủ tục nghỉ việc. Vốn là cậu chỉ muốn xin trước thôi, để Ôn Lương có thời gian tuyển người. Nhưng Ôn Lương lại nghĩ Sở Ly phải rời Hải thành, nên dứt khoát cho cậu nghỉ, để cậu có thời gian ở bên gia đình. Sau khi bàn bạc với chị Hoa, Ôn Lương cũng tính hết tiền lương mấy này nay cho cậu. Sở Ly cũng không tính toán chi ly, chỉ nhận tiền lương sau đó mời Ôn Lương một bữa cơm.

Ôn Lương cười nói: “Được rồi, cậu chỉ có chút tiền ấy cũng muốn mời tôi ăn cơm. Như vậy đi, đêm nay cậu đừng đi, tìm một chỗ ngồi, uống rượu gì đó thì tôi mời. Chờ chút nũa tan làm, gọi Bùi Khải nữa, chúng ta cùng nhau ăn một bữa, coi như là tiệc chia tay.”

Sở Ly nghĩ về nhà cũng không có việc gì làm, nên gật gật đầu nói: “Được, thế nhưng cũng đừng uống rượu, cho tôi ly soda là được rồi.”

Hai người nói vài câu, trong quán khách khứa dần đông hơn. Ôn Lương vội vàng đi tiếp khách, Sợ Ly tự đi vào phòng nghỉ. Chỉ chốc lát, Bùi Khải lẻn vào, không chỉ đưa Sở Ly một ly soda, còn tặng hẳn một mâm trái cây lớn.

“Này, tôi lựa cho cậu toàn là đồ tươi không đấy nhé.”

Sở Ly bật cười.

Lấy cớ đi cùng Sở Ly, Bùi Khải quang minh chính đại lười biếng. Hai người vừa ăn trái cây vừa xem tivi, Tiểu Viên vội vã chạy vào: “Sở Ly thì ra cậu ở đây, bên ngoài có người tìm cậu kìa.”

“Ai?” Sở Ly vô thức hỏi, cậu quen chỉ có mấy người, người nào lại tới đây tìm cậu?

“Không biết nữa, nhưng vừa nhìn đã biết là người có tiền.” Tiểu Viên thuận miệng nói.

Cái định nghĩa có tiền này phạm vi có chút rộng, nhưng đối với Sở Ly mà nói, phù hợp với cái định nghĩa này, người tìm cậu chỉ có thể là Giang Hành Giản. Cậu có chút hoài nghi, Giang Hành Giản lại tìm cậu làm cái gì, rõ ràng lúc sáng hai người mới gặp nhau. “09A” Sở Ly men theo số hàng ghế tròn đi qua, đã chuẩn bị thật tốt để nhìn thấy Giang Hành Giản. Ai ngờ vừa thấy, cũng không phải Giang Hành Giản như trong dự đoán, mà là Hồ Nhất Điển và Ninh Vệ Đông.

Thấy Sở Ly đã đến, Hồ Nhất Điển cũng khá lịch sự gật đầu một cái. Ninh Vệ Đông lại nghiêm mặt, đôi chân dài gác lên bàn tròn, nâng mắt nhìn cậu từ trên xuống dưới, hắn cũng không mở miệng bảo Sở Ly làm cái gì, càng đừng nói đến việc để cậu ngồi.

Sở Ly đợi một phút đồng hồ, có chút không kiên nhẫn được, chủ động nói: “Hai người tìm tôi làm gì?”

Hồ Nhất Điển im lặng ngó sang Ninh Vệ Đông, Ninh Vệ Đông cười lạnh: “Không có gì, chính là để nhìn kỹ một chút mày là loại đồ chơi gì, mà cũng xứng với khuôn mặt này.”

Lời hắn nói quá khó nghe, sắc mặt Sở Ly hơi trầm xuống. Nhưng so với lời khó nghe, Sở Ly càng thấy nghi ngờ thái độ của Ninh Vệ Đông. Thoạt nhìn như Ninh Vệ Đông đang bảo vệ Giang Hành Triết, thấy không vừa mắt người có vóc dáng giống Giang Hành Triết? Tuy rằng hành vi có chút ngang ngạnh, nhưng ý tứ hình như là vậy. Mà đây cũng chính là việc làm Sở Ly khó hiểu.

Rõ ràng Ninh Vệ Đông tự mình chọn “đâm sau lưng” Giang Hành Triết, nếu như Giang Hành Triết không chết, đoán chừng quan hệ hai người bây giờ cũng sụp đổ rồi. Thế nhưng Giang Hành Triết chết rồi, Ninh Vệ Đông lại có ý gì đây, thấy hối hận à?

Sở Ly nghĩ mãi vẫn nghĩ không ra, cũng lười nói chuyện với Ninh Vệ Đông. Tình bạn giữa cậu và Ninh Vệ Đông cũng không phải là giả, cậu biết rất rõ tính cách của hắn. Bởi vì trong Ninh gia, hắn là lứa nhỏ tuổi nhất, được nuông chiều nên có chút coi trời bằng vung, lúc mới quen cậu mà cũng dám đánh, bây giờ mà tức giận lên không biết hắn sẽ làm gì “Sở Ly”. Cậu lui ra phía sau một bước, lạnh nhạt nói: “Vậy cậu cứ tự nhiên, không có việc gì thì tôi đi.”

Cậu nói xong cũng phải đi, Ninh Vệ Đông lại đột nhiên nói: “Đứng lại.”

Sở Ly hơi sững sờ, dừng chân nhìn qua. Vẻ mặt Ninh Vệ Đông tràn đầy ghét bỏ, như đang nhẫn nại việc gì đó: “Tao cho mày một khoản tiền, mày đi sửa mặt lại cho tao, càng nhìn càng thấy phiền.”

Sở Ly: “…”

Cậu thật sự bị chọc giận đến muốn cười, dây cung lý trí đồng thời phát ra âm thanh đứt phựt.

“Vậy thì vô cùng xin lỗi!” Sở Ly nhíu mày nói: “Tôi còn rất thích khuôn mặt này, không nỡ bỏ. Chuyện cậu thấy phiền thì liên quan gì đến tôi!”

Chỉ như vậy trong nháy mắt, Sở Ly lại cảm thấy cậu và Ninh Vệ Đông như trở về lúc mới gặp. Hai người cứ đấu võ mồm như vậy suốt cả ngày, nháo qua nháo lại, rốt cuộc càng nháo thì tình cảm càng tốt. Nghĩ về những chuyện trước đây, nội tâm Sở Ly hơi động đậy, lại không ngờ Ninh Vệ Đông nghe cậu nói lại giận tím mặt, nóng nảy đứng dậy giơ chân đạp ngã ghế ngồi của bàn tròn bên cạnh cậu.

Sở Ly tránh không kịp, trên đùi bị ghế đυ.ng một cái thiệt mạnh, suýt chút ngã nhào trên mặt đất. Tức giận lên tới đỉnh điểm, cậu bất ngờ nhào qua đấm Ninh Vệ Đông một quyền lên mặt. Nắm đấm vào trên thịt, phát ra âm thanh nặng nề, nửa bên mặt lõm xuống, tạo thành vẻ mặt buồn cười.

Thấy khuôn mặt Ninh Vệ Đông biến dạng, Sở Ly chỉ cảm thấy luồng khí bực tức trong người giảm đi không ít, càng ra tay càng độc, vừa nhấc tay lên là nắm đấm khác lại ập tới.

Một quyền lại một quyền, Sở Ly không kiềm được muốn hỏi: Tại sao lại phản bội tôi? Lời thề son sắt vỗ ngực cam đoan sẽ mãi mãi ở bên cạnh tôi, hai người sẽ bên nhau cả đời thì tính sao đây Ninh Vệ Đông? Coi như cậu con mẹ nó cũng thích Tần Mục, nhưng nói với tôi thì chết à? Ông đây đã sớm biết cậu thích Tần Mục, dù sao hắn cũng không thích tôi, thì tôi thành toàn cho cậu cũng được mà? Con mẹ nó cậu cần gì…

Sở Ly một mạch cho Ninh Vệ Đông bốn năm quyền, bị đánh cho choáng váng cuối cùng Ninh Vệ Đông cũng kịp phản ứng lại, liều mạng tung chân đạp Sở Ly một cước, xoay mình nhào qua đánh.

Hồ Nhất Điển: “…”

Đcm, mỗi ngày đi theo Ninh vệ Đông đều là một loại đùa giỡn!

Chờ hắn gọi nhân viên phục vụ tới kéo hai người họ ra, dù là Sở Ly hay Ninh Vệ Đông, đều nhìn có chút thảm hại.

Sở Ly thì đỡ, tác chiến trong sân nhà quả nhiên có ưu thế hơn, Bùi Khải với Tiểu Viên mang danh là đi can ngăn, nhưng thật ra đa phần là tới cản Ninh Vệ Đông, tạo điều kiện cho Sở Ly dễ ra tay. Nếu tính thảm hại theo cấp bậc mà nói thì, Sở Ly hai cấp thì Ninh Vệ Đông cũng phải cấp 7 cấp 8 rồi.

Ninh Vệ Đông có ngu đến mấy cũng biết mình bị lỗ, hung dữ trừng mắt mọi người, âm u chỉ vào Sở Ly nói: “Thằng nhóc mày lỳ, chờ đó cho tao. Hồ Nhất Điển, mau báo cảnh sát, ông đây cho mày có đường vào mà không có đường ra. Còn tụi mày nữa…” Hắn ta cắn răng nói, “Một đứa cũng đừng hòng thoát được.”

Vẻ mặt hắn dữ tợn khủng bố, nhìn về phía Sở Ly thật sự là loại chán ghét đến khắc cốt. Sở Ly rùng mình, cậu tin lời cảnh cáo này của Ninh Vệ Đông, tên khốn kia nói được sẽ làm được. Do dự một chút, Sở Ly lấy điện thoại ra ấn số Giang Hành Giản.

Cậu như vậy có lẽ được coi là tai nạn lao động, Giang Hành Giản cũng không thể bỏ mặc nhỉ?

Hết chương 11.

Tâm sự đôi lời: Gây chuyện xong chỉ cần một cú gọi, đại gia Giản sẽ cưỡi mây ngũ sắc tới cứu em =)))))))