Chương 14: Thất vọng

Chương 14: Thất vọng.

Khi còn nhỏ Giang Hành Triết thật sự làm người ta yêu thích. Cậu bé trắng trắng nộn nộn, ngũ quan tinh xảo như con gái, ai nhìn cũng muốn ôm một cái. Nhưng chỉ ngoại trừ hai người, một là cha Giang, hai là Giang Hành Giản.

Cha Giang không thích Giang Hành Triết, mọi người đều đoán việc này có liên quan đến mẹ Giang Hành Triết. Giang Hành Giản không thích Giang Hành Triết, ai cũng nghĩ có liên quan đến mẹ Giang Hành Giản.

Nghe nói 21 năm trước, mẹ Giang Hành Triết mang bụng lớn đến trước cổng Giang gia, bị cha Giang chặn bên ngoài. Nhưng chuyện này không thể gạt được mẹ của Giang Hành Giản – Tạ Lê. Tạ Lê vì thế mà sinh bệnh, chưa tới một năm đã qua đời. Sau khi mẹ qua đời, Giang Hành Giản lập tức dọn ra khỏi Giang gia, trừ ở trường ra thì đa số thời gian đều ở Tạ gia*. Mãi cho đến khi ông ngoại của Giang Hành Giản mất được hai năm, cha Giang mới đón anh về nhà.

Lúc đó Giang Hành Triết chỉ mới 5 tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy Giang Hành Giản, cũng là lần đầu tiên biết được hoá ra mình có một anh trai. Bởi vì nghịch ngợm, Giang Hành Triết cũng nhiều lần đánh nhau với đám nhóc trong nhà trẻ, trong đó có một đứa nhóc thường nói “Tui sẽ mách anh trai đến đánh cậu.” Tuy người anh trai này chưa bao giờ xuất hiện, nhưng cũng tạo thành lực uy hϊếp khắc sâu trong lòng bạn nhỏ Giang Hành Triết. Đối với Giang Hành Triết, anh trai chính là chỗ dựa, là ô dù, là người giúp cậu đánh nhau. Cậu luôn khát vọng có một anh trai, sau đó một anh trai thật sự đã xuất hiện.

Giang Hành Triết rất thích Giang Hành Giản, hận không thể ở bên Giang Hành Giản 24/24, cậu tặng cho Giang Hành Triết món đồ chơi mà mình thích nhất, buổi tối ôm chăn nhỏ khóc đòi Giang Hành Giản ngủ chung. Thế nhưng Giang Hành Giản không thích cậu, không nhận món đồ chơi, cũng không thèm quan tâm đến cậu. Khi ấy Giang Hành Giản cũng không hiểu thế nào là nhìn sắc mặt người khác, vẫn một mực siêng năng đuổi theo Giang Hành Giản.

Thẳng cho đến một lần cậu đánh nhau với một đứa nhóc, chỉ vào đối phương hét to: “Tui sẽ mách anh trai tới đánh cậu.”

Nói xong lời này cậu chạy về nhà tìm Giang Hành Giản, nhưng lại bị Giang Hành Giản đóng cửa không cho vào.

Giang Hành Triết vô cùng đau lòng, một mình trốn trong vườn hoa không chịu ăn cơm, mong Giang Hành Giản có thể tới tìm cậu. Nhưng mãi cho đến khi bụng đói kêu ọt ọt Giang Hành Triết vẫn không thấy Giang Hành Giản đến tìm. Cuối cùng Giang Hành Triết phải đầu hàng trước cái bụng đói, đành tự mình vào nhà.

Có lẽ là do quá đói, nên cậu nhóc ăn có chút nhiều, tới lúc ngủ nằm như thế nào cũng không ngủ được. Cậu lén leo xuống giường đi tìm Giang Hành Giản, lại nghe thấy bảo mẫu chăm sóc cậu với một người khác đang trò chuyện. Dù đã qua mười mấy năm, nhưng nội dung cuộc trò chuyện này cậu vẫn nhớ như in.

“Aiz, Tiểu thiếu gia còn nhỏ không hiểu chuyện, này cũng không trách Đại thiếu gia được. Nhà ai có mẹ bị tiểu tam* tới cửa ép chết, đều khó mà đối xử tốt với đứa con của tiểu tam, Tiểu thiếu gia lại cứ thích quấn lấy Đại thiếu gia, này chẳng phải đâm vào tim Đại thiếu gia à!”

“Chuyện năm đó cũng không thể trách Tiểu Triết, đứa bé cũng đâu có lỗi gì!”

“Chưa nói Tiểu thiếu gia có lỗi hay không, nhưng Đại thiếu gia cũng đâu có sai!”

Lúc ấy Giang Hành Triết còn không hiểu đoạn nói chuyện này có ý gì, nhưng cũng lờ mờ biết được Giang Hành Giản không thích cậu, cậu không cần phải tìm anh nữa. Đợi đến khi cậu lớn hơn chút, biết được thân thế từ miệng bảo mẫu, tự tôn của thiếu niên làm cậu không có cách nào thản nhiên đối mặt với Giang Hành Giản, từ những ký ức trước đây càng khẳng định Giang Hành Giản ghét cậu.

Cái nhận định này kéo dài mãi cho đến lúc cậu bị tai nạn xe qua đời.

….

Có lẽ do quen với cách bày trí nên làm Sở Ly thả lòng, cũng có lẽ do trận đánh nhau với Ninh Vệ Đông tiêu hao quá nhiều năng lượng, cậu ngủ thẳng tới giữa trưa ngày hôm sau. Nếu không có cơn đói tàn nhẫn, cậu không chừng đã ngủ đến “thiên hoang địa lão”.

Mắt còn chưa mở, Sở Ly theo thói quen cuộn chăn lăn hai vòng, lẩm bẩm hỏi: “Dì Bùi ơi, có gì ăn không, con đói.”

Lời vừa ra khỏi miệng, cậu đột nhiên bừng tỉnh, đang lăn giữa chừng mới phản ứng được mình đang ở đâu. Cậu ảo não ngồi dậy hận không thể tua ngược thời gian nuốt lại câu vừa nói. Cũng may tối hôm qua một mình cậu chiếm một phòng cho khách, Giang Hành Giản chắc là không nghe được cậu nói gì đâu. Chậm rãi thở ra nhẹ nhàng, Sở Ly tự nhắc nhở mình phải chú ý. Cậu cũng không muốn bị lộ trước mặt Giang Hành Giản, rồi diễn một màn “anh em nhận nhau”, cuối cùng lại xui xẻo chết thêm lần nữa.

Vừa nghĩ như thế, cậu đã bắt đầu căng thẳng.

Vuốt vuốt mấy cọng tóc ngốc trên đầu, Sở Ly ngồi ở mép giường tự hỏi, nghiêm túc suy nghĩ xem lúc cậu ở cùng Giang Hành Giản có bị lộ hay không. Cẩn thận ngẫm nghĩ một hồi, cậu chợt phát hiện mình thế mà diễn cũng tốt, trừ chuyện tối qua kêu “Tần Mục” suýt thì lộ, nhưng đó là nằm mơ, cậu cũng không thể tự điều khiển giấc mơ của mình được, còn lại thì mọi thứ đều hoàn hảo. Cậu yên lặng tự khen, lại cảm thấy hoàn toàn tin tưởng vào cuộc sống sinh hoạt sau này.

Giải quyết xong vấn đề này, Sở Ly gãi gãi đầu bay nhanh vào phòng tắm rửa mặt. Cậu biết mình dậy trễ, còn cảm thấy lạ sao bản thân có thể ngủ như chết thế được. Thế nhưng tốt ở chỗ là không phải chạm mặt Giang Hành Giản. Trong hiểu biết của Sở Ly, Giang Hành Giản là một người rất có tính kỷ luật, giờ nào dậy giờ nào đi làm đều nghiêm khắc thực hiện, chắc hẳn bây giờ anh ta đã đi đến Tứ Hải.

“Dậy rồi?”

Sở Ly tâm trạng tốt mở cửa, lại bị câu chào của Giang Hành Giản vả cho ngơ ngẩn. Cậu còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Giang Hành Giản đã lời ít ý nhiều ngầm ra lệnh: “Chuẩn bị lại đây ăn cơm.”

Giang Hành Giản đứng nói ở cửa nhà bếp, vẫn là vẻ ngoài “ra hình ra dáng” như cũ, quần tây thêm áo sơ mi trắng, nhìn không giống như đang làm bếp, mà như mới kết thúc một cuộc họp. Anh gõ gõ lên mặt bàn, trên đó đã dọn ra hai món. Sở Ly theo phản xạ nhìn qua, vừa nhìn đã thấy là hai món cậu thích ăn nhất, món tủ của dì Bùi.

Trong lúc cậu vẫn còn ngơ ngác, Giang Hành Giản đã đi vào trong bếp bê ra hai món khác.

Lúc này Sở Ly mới phản ứng lại, chậm nửa nhịp nói: “…Còn cái gì, tôi đi lấy.”

Giang Hành Giản bỏ đồ xuống bàn, nghe vậy ngẩng đầu nhìn cậu một cái, biểu tình tự nhiên bảo: “Còn một món canh, cẩn thận nóng.”

“À…à.”

Sở Ly đáp một tiếng, vẻ mặt quái dị đi xuống bếp. Cậu cảm thấy ngày hôm nay quá mức ảo, quả thực làm cậu mất nhận thức với cuộc sống. Giang Hành Giản thế mà lại nấu ăn? Cậu thật sự đoán không ra Giang Hành Giản trước kia học nấu ăn khi nào, hơn nữa nhìn là biết được dì Bùi dạy cho. Còn Giang Hành Giản sau này làm cậu nhịn không được mà nghĩ, lúc cậu là Giang Hành Triết, Giang Hành Giản có liếc cũng chẳng thèm liếc một cái. Giờ cậu trở thành Sở Ly, cùng một khuôn mặt, thế mà Giang Hành Giản lại tự hạ mình xuống bếp nấu cho cậu ăn.

Tâm trạng Sở Ly phức tạp ngồi đối diện Giang Hành Giản, mới đầu còn có nhiều cảm tưởng, nhưng khi mùi thơm của từng món ăn bay vào mũi, suy nghĩ lung tung gì gì đó đều không cánh mà bay, xém thì rớt nước mắt, đã bao lâu rồi cậu không được ăn nhiều món như thế. Nếu không có hai món hải sản chướng mắt kia thì tốt rồi.

Giang Hành Triết không thích ăn hải sản, đây là tật xấu có từ nhỏ, người thân với cậu đều biết.

Không biết có phải cố ý hay không, hai đĩa hải sản đặt trước mặt Sở Ly, trái lại hai món cậu thích lại nằm bên phía Giang Hành Giản.

Sở Ly ghét bỏ nhìn mực vòng chiên vàng trước mặt, theo thói quen gắp món gà viên chiên giòn ngọt mà cậu thích nhất.

Ngồi phía đối diện, tay cầm đũa của Giang Hành Giản run lên, ánh mắt sâu thẳm dừng trên người Sở Ly. Anh để ý, lần thứ hai Sở Ly gắp đồ ăn vẫn tránh hai món hải sản ra. Hy vọng mỏng manh trong lòng như được tưới nước, có xu hướng muốn lớn mạnh lên, từ một cây giá đỗ suy dinh dưỡng dần tiến hoá thành cây su hào. Trái tim khô cằn của Giang Hành Giản như được rót vào một dòng suối mát lạnh, anh ngồi ngay ngắn, trên gương mặt bình tĩnh không gợn sóng lại mơ hồ xuất hiện chút khẩn trương.

Sở Ly không chú ý đến sự khẩn trương của Giang Hành Giản, trong lòng khen đồ ăn ngon. Sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của Giang Hành Giản, nhẹ nhàng gắp một miếng mực.

“Ưm, cái này cũng ngon.”

Tất nhiên trong lòng cậu có nghĩ như thế không thì chưa chắc. Sở Ly cố nuốt miếng mực xuống, không ngờ cậu kén ăn mười mấy năm, thế mà lại có một ngày tự vả. Cậu nghĩ đến chuyện trước kia mình nói muốn “đóng phim” cho Ôn Lương nghe, thật sự là “một lời thành sấm”*.

Cậu vô tri vô giác, từng miếng nếm hết bốn món trên bàn.

Ánh mắt Giang Hành Giản nhìn cậu ngày càng ảm đạm, giống như bọt khí hy vọng bị chọc vỡ, đột nhiên cả người như bị rút cạn chút sức sống, hơi thở tuyệt vọng vây quanh anh, dựng nên một l*иg giam hắc ám. Từ hy vọng đến thất vọng, sau đó lại hy vọng rồi lại thất vọng, sự dày vò cứ lặp đi lặp lại từ đêm qua đến giờ, Giang Hành Giản càng thêm im lặng ăn cơm.

Hai người ăn cơm xong, Sở Ly đưa ra một lý do hoàn mỹ là nóng lòng về nhà. Bên ngoài mới hết mưa không lâu, nhưng nước đọng cũng bay hơi không ít, từ cửa sổ nhìn ra cũng thấy đã có không ít người đi lại. Sở Ly khách khí nói tạm biệt, Giang Hành Giản khựng một chút, vẻ mặt lại như thường mà tỏ vẻ: “Tôi đưa cậu về.”

Anh một lần nữa đeo tấm mặt nạ, ở trước mặt Sở Ly lại trở thành thanh niên tài tuấn khách khí xa cách.

Sở Ly nhanh chóng nhận ra có gì đó khang khác, nhưng cậu không quan tâm. Đây mới chính là Giang Hành Giản mà cậu biết, trái lại Giang Hành Giản khi nãy đã làm cậu hơi sợ. Cậu cũng không có ý định phân tích lý do Giang Hành Giản thay đổi, chỉ muốn mau trở về.

Một tiếng sau, Sở Ly đẩy cửa bán bar đi vào, Bùi Khải khoa trương kéo Sở Ly lại nhìn một vòng, xác định Sở Ly ở nhà Giang Hành Giản không rớt một cọng tóc.

Hắn nói đến chuyện tối hôm qua: “Yên tâm, chị Hoa đã biết, đừng sợ Ninh Vệ Đông lại tới làm phiền, có chị Hoa ở đây rồi!”

Sở Ly nhớ đến chị Hoa mình mới gặp vài lần, nhưng lại không có chút nghi ngờ nào. Người phụ nữ có thể mở một quán bar lớn như vậy, chắn chắc là có chỗ dựa. Cậu cũng không nói nhiều, chỉ trò chuyện với Bùi Khải một chút rồi thu dọn đồ đạc đem về nhà. Ngôi nhà cũ mà cha Sở để lại cho cậu có người môi giới hỏi nhưng cậu không bán, còn chuyện bồi thường nhà hàng xóm Giang Hành Giản đã giúp cậu tìm luật sư giải quyết.

Theo lời luật sư nói, đối phương đưa ra khoản bồi thường không hợp lý, có tính chất tống tiền, cụ thể muốn bồi thường nhiều hay ít thì phải dựa vào pháp luật. Đây cũng là nhờ Giang Hành Giản ra mặt, nếu không có anh ta, với tính cách yếu đuối của Trương Khải Quốc, cơ bản cũng không chịu được sự bắt nạt của bên kia, cũng không phải bên kia đòi cái gì hắn cũng đều có thể đưa cái đó.

Mấy ngày liền Sở Ly bận việc của cậu, không đến bệnh viện thăm mẹ thì lại đi tới chỗ Trương Khải Quốc. Không ngờ chính là Giang Hành Giản vẫn luôn không liên lạc với cậu. Sở Ly còn ước Giang Hành Giản không xuất hiện càng lâu càng tốt, còn Trương Khải Quốc thì ngược lại, hắn nghe nói Giang Hành Giản cho Sở Ly mượn tiền, lại tìm việc cho hắn, hắn cảm thấy mình thiếu Giang Hành Giản một ân tình lớn, bảo Sở Ly nhất định phải mời Giang Hành Giản tới nhà ăn bữa cơm.

Sở Ly hoãn vài lần, còn đang do dự không biết có nên gọi Giang Hành Giản hay không, Bùi Khải lại báo cho cậu một tin ngoài ý muốn.

“Cái gì? Anh Mã bị đoàn làm phim đuổi rồi?” Sở Ly ngẩn người, đột nhiên phản ứng lại: “Là Ninh Vệ Đông làm?”

Chú thích:

*Nguyên văn: 一语成谶: một lời thành thần. Đề cập đến những việc được dự đoán và sẽ làm. Nói chung là chỉ một số điều xấu, những dự đoán không may mắn.

Hết chương 14.