Chương 3: Cửu tử nhất sinh

Nếu không có một trăm viên linh thạch Lạc Nhàn đưa cho, hắn đã sớm ném kẻ không biết phải trái này xuống rồi.

Phi kiếm dưới chân đột nhiên tăng tốc. Lạc Nhàn đã sớm chuẩn bị, thân thể hơi lắc lư một cái, sau đó nhanh chóng điều chỉnh tư thế.

Lúc chạm đến kết giới nội môn, miếng ngọc bội đeo bên hông mà Vương Tử Triệu đưa cho nàng đột nhiên sáng lên, sau đó hai người cùng nhau chính thức tiến vào nội môn.

Phi kiếm bay thẳng về phía Đông Nam.

Sau nửa nén nhang, Lạc Nhàn nhìn thấy đỉnh Thanh Lan nằm cách xa những đỉnh núi khác, bị bao phủ bởi mây giông cuồn cuộn. Giữa hàng ngàn ngọn núi cao chót vót, phong cảnh tuyệt đẹp trên đỉnh Thanh Lan hiện lên rõ ràng không hề ăn nhập với nhau.

Lôi kiếp như giao long cuồn cuộn trong mây đen, giữa những đợt sấm sét không ngừng đánh xuống, xuyên qua đêm tối tĩnh mịch, Lạc Nhàn nhìn thấy trên đỉnh núi một mảnh cháy đen như thể đang chìm trong chết chóc.

Đó là dấu vết lôi kiếp năm năm trước lúc Dung Cửu Ngọc tấn thăng Kim Đan còn lưu lại.

Vương Tử Triệu mang theo Lạc Nhàn đáp xuống một đỉnh núi cách đỉnh Thanh Lan không xa. Nơi này cũng không có nhiều người.

“Ngọc bội! Đợi ở đây đừng chạy lung tung.”

“Ừm!”

Vương Tử Triệu vừa đi, Lạc Nhàn lùi về phía sau, phi thân nhảy lên một cái cây, lưng dựa vào thân cây nhìn về phía đỉnh Thanh Lan xa xa.

Nàng nhìn rất lâu, cố gắng tìm kiếm thân ảnh đã thấy qua vô số lần bên trong Lưu Ảnh Thạch dưới lôi kiếp, nhưng không tìm được. Trùng hợp cách đỉnh Thanh Lan không xa, ở một vách đá ngay trong phạm vi của lôi kiếp, trên sườn đá có một nam nhân khí chất tao nhã, điềm tĩnh đứng ở đó. Mặc dù Lạc Nhàn không thể nhìn rõ dung mạo của người này, nhưng cũng biết rõ tu vi của hắn thâm bất khả trắc. Đại khái là bởi vì sự xuất hiện của người này, đám lôi kiếp cuồng bạo trên bầu trời trước mặt hắn dường như dịu đi một chút, sương mù đen tối trước mặt cũng tiêu tán đi rất nhiều.

Sau lưng hắn còn có vài người trẻ tuổi, y phục lộng lẫy, khí chất khác biệt.

“Hơn một trăm viên linh thạch thật sự không ít. Tông chủ, môn hạ tông chủ, đệ tử thân truyền, sẽ để ngươi nhìn thấy toàn bộ một lượt.”

Lén lút mang đệ tử ngoại môn vào nội môn là chuyện lớn, Vương Tử Triệu không yên tâm, sau khi trả xong ngọc bội lập tức quay lại, ôm kiếm đứng bên cạnh Lạc Nhàn.

Nghĩ đến một đệ tử ngoại môn chưa từng được nhìn thấy những chuyện này, Vương Tử Triệu hào phóng chủ động giới thiệu với nàng, giọng điệu cung kính: “Người dẫn đầu kia chính là tông chủ của chúng ta, một trong số ít những Đại Thừa Tôn giả trong Tu chân giới. Tu vi tuy cao nhưng không hề kiêu ngạo, chính trực ngay thẳng, ôn hòa thân cận, thường xuyên ban ân chúng sinh.”

“Tông chủ của chúng ta còn rất quan tâm đến đệ tử của mình, rất nhiều đệ tử nội môn đều được tông chủ đích thân chỉ dạy.” Ngữ khí của Vương Tử Triệu vô cùng tự hào, tựa như hắn cũng là một trong những kẻ nhận được ân trạch từ tông chủ, “Nhìn khắp Tu chân giới, có vị Tôn giả nào mà không phải là bạn tốt của tông chủ chúng ta? Ngay cả độc lai độc vãng Kiếm Tôn cũng thường xuyên cùng tông chủ uống rượu đàm đạo, ngoại giới đều gọi ngài ấy là hiền nhân!”

“Năm ngoái ngũ sư huynh tấn thăng Nguyên Anh, tông chủ yêu cầu các trưởng lão để mắt tới hắn. Hiện tại đích thân xuất quan chờ đợi, tuy rằng Thập Nhất sư huynh chỉ là nghĩa tử, sự đối đãi này so với thiếu tông chủ thân sinh cũng không khác là bao.”

“Vị kia, thấy không?” Vương Tử Triệu hất cằm một cái, nhìn về phía thân hình gầy gò phía sau lưng tông chủ, khoác y phục xanh nhạt, dáng vẻ ôn hòa tao nhã, “Thủ tịch đại đệ tử, Mạc đại sư huynh Mạc Thiếu Vân, năm nay mới hai mươi bảy, luyện đan sư cấp Nguyên Anh, nửa bước hóa thần. Trước đây hắn hai mươi mốt tuổi tấn thăng Nguyên Anh, độ bảy bảy lôi kiếp. Tuy là đan tu, nhưng có rất ít kẻ có cùng trình độ tu luyện dám đối đầu trực tiếp với hắn”

“Vị kia, hắc, vị kia ngươi dù sao cũng nên biết.” Vương Tử Triệu nhìn về phía người nhỏ bé nhất giữa đám người, trong mắt tràn đầy khao khát, “Tam sư tỷ Lăng Linh, được gọi là Tiên Tử Dạ, là một trong ba vị tiên tử trong Tu Chân giới, thiếu chủ Nguyệt Lang tông, Vạn Kiếm tông, Thiên Pháp tông, kẻ nào mà chẳng phải nô ɭệ dưới váy Tam sư tỷ?”

“Sáu năm trước kết giới đỉnh Thanh Lan bị phá, một trận Kim Đan lôi kiếp đã phá hủy một phần ba đỉnh Thanh Lan, bây giờ còn chưa tu sửa, sao lại còn độ kiếp ở đây?”

“Cũng không phải ngươi độ kiếp, ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Ngươi nhìn vị sau lưng tam sư tỷ kia đi, ngũ sư huynh! Thổ Kim linh căn, có thể so với Thiên linh căn, ngươi xem thanh kiếm trong tay hắn kìa, đó chính là Toái Tinh thần kiếm trong lời đồn.”

“Lôi kiếp thanh thế cuồng bạo, kết giới đã hủy, không biết có trận pháp tránh sét hay không.”

Vương Tử Triệu hít một hơi thật sâu: “... Ngươi có nghe ta nói hay không?”

Lạc Nhàn: “Ừm”

Vương Tử Triệu: “Ngũ sư huynh trời sinh kiếm cốt, kiếm tu một đường tiền đồ vô lượng, ngoại giới đều gọi hắn là tiểu Kiếm Tôn. Hắn lại còn là một trong số ít người sống sót sau bảy bảy lần Nguyên Anh lôi kiếp.”

“Nghe nói độ lôi kiếp cửu tử nhất sinh.”

Vương Tử Triệu cố gắng đè nén một kiếm bổ gãy ý niệm của Lạc Nhàn: “Vậy sao ngươi không nói độ xong lôi kiếp thoát thai hoán cốt?! Ngươi lo lắng cho Thập Nhất sư huynh đến vậy sao?”

Môi Lạc Nhàn giật giật, ngược lại cũng không phủ nhận.