Chương 10: Yêu 3

“Các người sẽ chết." Hôm nay, Uyển Nghiên Huyên đi trên đường thì đột nhiên có một lão bà bà ăn mặc kỳ lạ nói với cô những lời này.

Ban đầu cô chỉ nghĩ là cô đã gặp một bà điên nhưng không hiểu sao cứ nghĩ đi nghĩ lại vì sao bà lão kia lại cô thể nhì thấy cô? Lúc đó cô đã ẩn thân rồi mà.

“Làm sao vậy? Tâm trạng không tốt sao?" Tấn Dạ Ngục sớm phát hiện dị thường sủng nịch sờ sờ đầu Nghiên Huyên, lại hỏi.

“A? Không...... không có việc gì." Cô đang tự hỏi trong lòng nhưng vì động tác bất thình lình của Tấn Dạ Ngục làm cho sửng sốt một chút sau đó cô xua tay lung tung ý bảo không sao.

Thấy Uyển Nghiên Huyên phản ứng như thế, Tấn Dạ Ngục đưa tay ôm cô vào trong ngực, nụ cười lộ vẻ bất đắc dĩ.

“Ngoan, anh ở đây.”

Sau đó, Uyển Nghiên Huyên đột nhiên cảm giác được một trận choáng váng, cứ như vậy ngất đi.

Cảm giác được không thích hợp Tấn Dạ Ngục lập tức đem Uyển Nghiên Huyên từ trong ngực kéo ra, kinh ngạc nhìn thấy cô gái trong ngực đã ngất xỉu. Anh dùng tốc độ nhanh nhất đưa đưa cô về tỏng phòng ký túc xá, đám người Dạ thiếu cũng phát hiện hành động kỳ lạ của hai người liền hạ lệnh hôm nay ngừng học, sau đó dẫn tất cả mọi người trở lại ký túc xá Dạ Chi.

Đêm khuya, một đám người hết nằm lại ngồi, hết đứng lại đi qua đi lại. Trong lòng đều nhớ kỹ cô gái sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường.

“Nghiên Huyên." Gọi người trên giường, đáp lại anh chỉ lại là tiếng chân người khác đi lại, cùng tiếng quạ đen.

“Cái này làm sao bây giờ?" Rốt cục, Dạ thiếu phá vỡ trầm mặc hỏi.

"Tôi không rõ, đã rất nhiều người vào rồi, nhưng thể chất của nữ vương khác với người khác, tôi không thể chữa bậy được, nếu không... tôi không nắm chắc." Lôi lắc đầu, tỏ vẻ bó tay hết cách.

"Vậy..." Mọi người nhao nhao quay đầu nhìn về Tấn Dạ Ngục.

Chỉ thấy Tấn Dạ Ngục lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

“Đáng chết." Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tấn Dạ Ngục rốt cục nhịn không được bất mãn với mình, đưa tay đấm về phía tường.

“Tấn Dạ Ngục, cậu bình tĩnh lại một chút, cậu như vậy cũng không có biện pháp gì." Dực lập tức ngăn cản Tấn Dạ Ngục.

Sau đó, lại là một khoảng trầm mặc, sau đó đám người Dạ thiếu ra khỏi phòng của Uyển Nghiên Huyên, để lại hai người ở trong.

"Nghiên Huyên, anh cầu xin em tỉnh lại được không?" Anh nắm chạt bàn tay nhỏ bé của người nằm trên giường cầu khẩn nói.

Nhưng đáp lại anh vẫn là mọt sự yên tĩnh.

Tại sao... Anh không thể bảo vệ em. Vì sao, đối mặt với bệnh tật của em, anh chỉ có thể đứng nhìn không thể làm bất cứ điều gì.

Này Uyển Nghiên Huyên, em biết không? Anh rất yêu em, từ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau chính là như thế.đã như vậy.

Anh không biết hôm nay em phiền não vì cái gì. Anh chỉ biết là, nếu như có thể anh muốn đem tất nhưng gì làm em không vui, nhưng việc làm em thống khổ tất cả đều để anh gánh chịu.

Anh muốn em hạnh phúc, em biết không?

“Nghiên Huyên, anh yêu em."Một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống khóe miệng Tấn Dạ Ngục, dọc theo hàm dưới nhỏ xuống gương mặt tái nhợt của Uyển Nghiên Huyên.

Sau đó, Tấn Dạ Ngục nằm trên giường, gắt gao ôm Uyển Nghiên Huyên, để cho cô dựa sát vào mình, trong miệng thì thào tự nói gọi tên của cô, chỉ cầu cô có thể tỉnh lại.