Chương 50: Lúc đó mắt tôi mù

Anh ngây người nhìn một lúc mới phản ứng lại.

“Cô lại đang làm gì đấy?”

Gần đây sống chung với nhau, anh phát hiện Vu Mộc Hi cách mấy ngày lại nghĩ ra một vài chiêu trò mới, anh đã không lạ.

“Ồ, tôi muốn tham gia bữa tiệc tối kỷ niệm Tập đoàn Lập Xuyên, đang thử váy.” Giọng điệu của Vu Mộc Hi rất là phiền muộn, cô không hài lòng với chiếc váy này.

Lệ Thịnh Quân nhíu mày, vô cùng hoài nghi chất vấn: “Tập đoàn Lập Xuyên mời cô đi?”

Vu Mộc Hi vừa định mở miệng, Lệ Thịnh Quân lại lần nữa ngắt “Cô có chắc là muốn thử lễ phục, mà không phải quần áo phục vụ?”

“……”

Tại sao một hai cứ phải cầm dao đâm cô như vậy.

Vu Mộc Hi nghiến răng nghiến lợi giải thích: “Bạn của tôi cho tôi thư mời.”

Lệ Thịnh Quân nhướng mày, ánh mắt không vui lắm, “Sẽ không phải là người lần trước được trả tiền chứ. ”

“Được trả tiền?” Vu Mộc Hi sửng sốt vài giây, nhìn anh không nói nên lời, “Người em nói chắc là Tống Hiền?”

“Ừm, là anh ta.”

Vu Mộc Hi khóe miệng giật giật, nếu Tống Hiền biết được cá biệt danh này, anh ta có bị tức chết hay không, “Không phải anh ta, là chị em tốt của tôi.”

“Lúc này mà còn bằng lòng giúp cô lấy thiệp mời chắc là bạn bè chân chính.” Lệ Thịnh Quân ném cặp sách lên sô pha, ngồi xuống, vừa định vắt chéo chân đã bị Vu Mộc Hi đập một cái.

“Bình thường chị nói với em như thế nào, không được ngồi vắt chéo chân, sẽ đè thần kinh và ảnh hưởng đến sức khỏe sinh sản.”

Vu Mộc Hi lo lắng sốt ruột, “Em cũng là học y mà, phải chú ý chứ.”

Lệ Thịnh Quân giật mình, lời này vô cùng quen tai.

Suy nghĩ một lát, hình như cô cũng đã từng nói vào ngày cả hai hẹn xem mắt.

Lúc trước anh còn nghĩ rằng cô đang cố gắng thu hút sự chú ý, hoặc là cho rằng sẽ kết hôn với anh.

Giọng điệu của anh vô thức dịu đi, “Có phải người đàn ông nào cô cũng nói lời này không?”

“Tật xấu và bệnh nghề nghiệp sau khi học y đó mà.”

Vu Mộc Hi nói, “Chị cũng biết nói chuyện với người khác như vậy là không tốt lắm, sẽ gây hiểu lầm. Giống như lần trước nhìn thấy Lệ Thịnh Quân, chị không nhịn được liền nhắc nhở, thật sự là có ý tốt. Anh ta còn cho rằng chị thèm muốn anh ta, thật sự cạn lời. Loại người này chết cũng không nghe lời người khác khuyên, chị thấy tám phần về sau sẽ có vấn đề về sinh sản. À đúng rồi, anh ta sẽ không có vấn đề sinh sản, anh ta sẽ thành người thực vật.”

“……”

Lệ Thịnh Quân bất giác siết chặt bàn tay đặt ở trên đùi.

Vốn dĩ chiều nay biết được Tần Nguyệt đã từ bỏ ý định xung hỉ cho anh, tâm trạng không tồi.

Nhưng bây giờ, anh rất muốn bóp chết cô.

Nhưng người phụ nữ nào đó không biết còn ở trước mặt anh xoay xoay, làn váy tung bay, “Em thấy chị mặc bộ lễ phục này đẹp không?”

“Thật xấu.” Anh lạnh lùng ném ra hai chữ.

“Em nói chuyện kiểu gì vậy?” Vu Mộc Hi không vui chống nạnh, “Trước kia lúc chị mặc bộ này, em còn khen chị đẹp giống tiên nữ.”

“Ồ, lúc đó mắt tôi mù.”

“Xem ra hiện tại càng mù.” Vu Mộc Hi hít một hơi thật sâu, tự nhủ rằng cô không cần chấp nhặt.

“Bỏ đi, dù sao thì chị cũng chỉ là thử xem thôi. Lễ phục của chị bây giờ đều đã từng mặc ở nơi công cộng, không thể mặc lại để xuất hiện trước mặt truyền thông, Nếu không, cho dù chị có xinh đẹp đến mấy, cũng không có hiệu ứng mới mẻ độc đáo.”

Lệ Thịnh Quân vốn dĩ định đứng dậy rời đi, nghe xong lời cô nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, “Cô có phải làm quá rồi không?”

Anh thật sự không hiểu, không phải chỉ là tham gia một bữa tiệc tối thôi sao, lễ phục cao cấp mặc đẹp là được, sao còn nhiều yêu cầu như vậy, chẳng lẽ cô không rõ tình cảnh hiện tại hay sao.