Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghe Nói Nam Chính Là Poodle

Chương 60: Ngoại Truyện 2: Sau khi kết hôn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Dạ Tịch

Beta: Mạc Y Phi

Lăng Hàn ngàn tính vạn tính cũng không ngờ lại nhận được tin vui bất ngờ này.

Mang thai là một chuyện rất vất vả, không chỉ phụ nữ có thai mà còn cả người chồng…

Từ lúc chưa phát hiện mang thai, Kiều Hạ đã có dấu hiệu kén ăn, bây giờ, bệnh kén ăn này càng nghiêm trọng hơn.

Lúc ăn sáng, Lăng Hàn chỉ đặt trước mặt cô vài miếng bánh mì, một ly sữa bò nóng, Kiều Hạ vừa ngửi được mùi sữa lập tức che miệng chạy vào nhà vệ sinh nôn. Lăng Hàn vội vàng rót một ly nước ấm cho cô, đau lòng hỏi: “Hạ Hạ, em ổn chứ?”

Kiều Hạ dùng nước ấm súc miệng, lau nước mắt tràn ra trên khóe mắt vì trận nôn vừa rồi, giọng nói vẫn còn suy yếu: “Không sao hết, em uống hai ngụm sữa bò là được rồi, đừng để bảo bối bị đói.”

Lăng Hàn cau mày, môi mấp máy, dường như rất không vui: “Chờ tên nhóc thối này chui ra ngoài, anh nhất định sẽ dạy dỗ nó một trận, để em chịu khổ thế này.”

Nghe vậy, Kiều Hạ không nhịn được bật cười: “Sao anh biết được đây là con trai chứ?”

Lăng Hàn đặt tay lên bụng cô, trong mắt tràn đầy trìu mến, ngoài miệng vẫn nói linh tinh: “Giày vò em thế này, nhất định là một tên nhóc bướng bỉnh rồi.”

Kiều Hạ thấy dáng vẻ ghét bỏ của anh thì không khỏi bật cười, không biết ngày đó ai đã mừng đến nỗi muốn ôm chặt cô xoay vòng lại sợ cô bị ngã nữa, sau đó lại không kịp chờ đợi chạy đi khoe khoang, giống như ước gì cả thế giới đều biết anh đã lên chức cha.

Lại nói, ngày ấy, buổi trưa Lưu Thương vừa tuyên bố muốn kết hôn, khu bình luận Weibo của Lưu Thương và Hàn Lâm lập tức biến thành chiến trường, tiếp đến buổi chiều, Hàn Lâm lại công bố thêm một tin tức đâm fan hâm mộ thêm một nhát nữa.

Anh cũng không đăng tin mới, mà chia sẻ lại tin chúc phúc Lưu Thương lúc trưa.

[Hàn Lâm]: Cũng chúc mừng tôi, tôi lên chức cha rồi. ^V^

Bình thường Hàm Tu Thảo thấy Hàn Lâm đăng trạng thái với hàng loại icon dễ thương kiểu này, chắc chắn sẽ lao vào bình luận như điên vì vui sướиɠ. Vốn dĩ, người lạnh lùng như Hàn Lâm, chỉ biết dùng icon mỉm cười mà thôi, lần nào đọc cũng khiến người ta muốn đánh cho một trận.

Đương nhiên hiện tại khu bình luận cũng rất vui, chẳng qua là gào thét vui mừng. Không biết ai nói câu “trong ba tháng đầu mang thai không thể sinh hoạt vợ chồng” trước mà những bình luận sau đều cười trên nổi đau của người khác.

“Dường như nhìn thấy được vẻ mặt chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ của Hàn Lâm Lâm. :)”

“Chúc mừng Hàn Lâm Lâm mỗi đêm chỉ có thể nhìn không thể làm, chung sống với năm ngón tay vui vẻ. :)”

“Sau khi khoe nhẫn cưới, khoe ân ái, giờ lại khai phá thêm một kiểu khoe ân ái mới: khoe em bé. [tạm biệt]”

“Tôi có thể tưởng tượng được Weibo của Hàn Lâm Lâm ba tháng tiếp theo là dáng vẻ gì rồi, nhất định là một ông chồng oán giận vợ mang thai, cược hai gói lạt điều. [doge]”

“…”

Tóm lại, trạng thái vừa đăng lên Weibo chưa được mấy tiếng đã trở thành trạng thái lôi cuốn nhất Weibo của Hàn Lâm, lúc trước thông báo có album mới cũng không cuồng nhiệt như vậy. Cũng may, Kỳ Thượng Dương, Kiều Hạ và Lăng Hàn đều không thích nói chuyện thế giới ảo cho những người bên cạnh biết, nếu không Weibo này nhất định sẽ biến thành nơi để bạn bè thân thích nói chuyện trà dư tửu hậu rồi.

Kiều Hạ vừa nghĩ tới chuyện ‘rầm rộ’ trên Weibo lúc trước thì không nhịn được bật cười.

Lăng Hàn không biết suy nghĩ của cô vì đang bận dọn dẹp chén đĩa ăn sáng, anh đang vội vàng thu dọn nhanh chóng để cùng vợ mình đến bệnh viện kiểm tra, biến thành một ông chồng hoàn mỹ.

Trong lúc Kiều Hạ mang thai, mẹ Lăng và chị Lăng cũng thường đến thăm cô, gần như cách 1-2 tuần sẽ mang theo rất nhiều thực phẩm dinh dưỡng đến, đặc biệt là mẹ Lăng, bà ước gì có thể ở bên cạnh Kiều Hạ luôn, ban đêm có thể giúp con dâu trông coi cháu trai hoặc cháu gái bảo bối.

Kiều Hạ rất cảm động, Lăng Hàn lại cảm thấy bất đắc dĩ, thời gian riêng của anh và Kiều Hạ ngày càng ít.

Thế là có tình huống như hôm nay.

Lăng Hàn ôm bà xã nhà mình, nhẹ nhàng sờ lên bụng cô, vẻ mặt đầy tủi thân: “Hạ Hạ, nhóc con này có thể ra ngoài sớm một chút không?”

Vốn dĩ Kiều Hạ đã hơi buồn ngủ, nghe anh nói thế, cô bật cười thành tiếng. Cô cúi đầu nhìn bé con nhà mình làm ông chồng tức giận, cười đáp: “Anh tưởng đang phát triển trò chơi sao, còn muốn đẩy nhanh tiến độ nữa.”

Biết không có cách nào, Lăng Hàn thở một hơi thật dài.

Sao anh có thể đây, anh cũng rất tuyệt vọng mà. Mặc dù nói trong thời gian mang thai ba tháng đầu không thể sinh hoạt vợ chồng, thời gian sau đó chú ý một chút là được, nhưng theo thời gian, bụng Kiều Hạ càng ngày càng to hơn, anh muốn thân mật cũng không dám thân mật, sợ đè ép nhóc con này. Đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất chính là Kiều Hạ không đồng ý, cô nói phải chú ý dưỡng thai.

Nghĩ đến chuyện này, trong nội tâm Lăng Hàn càng cảm thấy bất mãn với nhóc con này, chưa ra đời đã bắt đầu tranh giành tình cảm với anh, vậy đến khi nó ra đời không phải anh lập tức bị đày vào lãnh cung rồi sao?!

Nếu như Kiều Hạ biết suy nghĩ trong đầu ông chồng nhà mình, nhất định cô sẽ bật cười, nhưng lúc này cô không có tâm trạng nghĩ những chuyện này. Cô đột nhiên kéo áo ngủ của Lăng Hàn, giọng nói hơi run rẩy: “Lăng, Lăng Hàn.”

Lăng Hàn còn đang chìm trong suy nghĩ nhóc con này ra ngoài rồi tìm cách tẩy não nó, nên không phát hiện ra sự khác thường của cô vợ nhà mình, anh nghi ngờ hả một tiếng, nhìn cô hỏi: “Em sao thế?”

Kiều Hạ đổ mồ hôi lạnh, nuốt một ngụm nước bọt, khó khăn mở miệng: “Hình… hình như sắp sinh.”

Lăng Hàn: …

#thật sự có thể nhanh chóng phát triển trò chơi#

Cũng giống như lúc phát hiện có thai, cả hai vội vàng không kịp chuẩn bị gì, nhóc con đến với thế giới này đột ngột thế đấy.

Lăng Hàn ở bệnh viện bận trước bận sau, rốt cuộc cũng chuẩn bị xong tất cả, lúc này mới có thể dừng lại xem cô vợ nhà mình và nhóc con đang chìm trong giấc ngủ yên bình bên cạnh.

Nhóc con là bé gái.

Hai giờ trước, Lăng Hàn còn đang oán giận nhóc con này cướp đi sự sủng ái của bà xã đại nhân, tưởng tượng tương lai sẽ cho nhóc con này một bài học. Nhưng bây giờ, khi anh nhìn thấy nhóc con đang nằm ngủ yên ổn trong nôi, Lăng Hàn biết, trong “chiến dịch” này anh đã thua, cam tâm tình nguyện chịu thua, thua trong vui vẻ cảm động.

Cảm động đủ rồi, Lăng Hàn bắt đầu đăng trạng thái lên Weibo, báo bình an cho bạn bè trong thế giới ảo và fan hâm mộ biết, đương nhiên dụng ý khoe khoang nhiều hơn.

[Hàn Lâm]: Không hổ là kế thừa vẻ đẹp của Hạ Hạ nhà tôi, ngay cả tôi vừa thấy đã yêu. [thẹn thùng]

Lúc đó là rạng sáng hai giờ, phần lớn mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ, nhưng vẫn có không ít cú đêm và những người lệch múi giờ, thấy Lăng Hàn đăng trạng thái lên Weibo, lập tức xuất hiện.

Đối với trạng thái Weibo này, Hàm Tu Thảo đồng loạt tỏ vẻ, Hàn Lâm đại thần của bọn họ, từ nô ɭệ của vợ, sau này sẽ thăng cấp làm nô ɭệ của cả con gái. :)

Bị fan hâm mộ trêu chọc, Lăng Hàn cũng không thèm để ý, trong lòng anh, trong tâm trí anh bây giờ đều là bảo bối lớn trên giường bệnh và bảo bối nhỏ. Nô gì thì nô đi, người khác muốn làm còn không được đấy, đại thần nào đó rất kiêu ngạo.

Tên của nhóc con này do Lăng Hàn đặt là Lăng Liên Hạ. Nhóc con này sinh vào mùa hè, hoa sen là đại diện của các loài hoa, sen đọc gần giống như yêu (1), sen hạ, yêu Hạ.

(1) Sen ( - lián), yêu ( - lián).

Thừa hưởng gen tốt đẹp của cha mẹ, dáng vẻ Liên Hạ rất xinh đẹp, ngũ quan giống Kiều Hạ, giữa hai lông mày thấp thoáng bóng dáng của cha, đi trên đường tỉ lệ người quay đầu lại nhìn rất cao, chỉ là tính cách hơi… tự luyến.

Lúc bốn tuổi, Kiều Hạ đưa nhóc con này đi nhà trẻ, để con bé tiếp xúc nhiều với bạn cùng trang lứa. Nhưng mà xế chiều hôm đó, cô giáo gọi điện thoại cho Kiều Hạ, giọng điệu ấp úng khó nói.

Cô giáo: “Chào bà Lăng, ngài có thể dành chút thời gian đến trường học được không ạ?”

Kiều Hạ tưởng rằng con gái nhà mình lại gây ra chuyện gì, vội hỏi: “Chào cô giáo, Liên Hạ gây ra chuyện gì sao?”

“Không, không phải, Liên Hạ cư xử rất tốt, chơi với bạn học rất vui vẻ, nhưng mà…” Cô giáo vội vàng giải thích, muốn nói lại thôi: “Ngài đến trường học xem sẽ biết ngay.”

Kiều Hạ chạy đến trường học, rốt cuộc cũng biết tại sao trong điện thoại giọng điệu cô giáo lại ấp úng khó nói như vậy.

Ở giữa sân nhỏ của nhà trẻ, mấy bé gái đứng xếp thành một hàng, đối diện là một cô bé thắt hai bím tóc xinh đẹp đang chống nạnh, nhìn các bé gái đang đứng.

Cô bé ra dáng ho khan một tiếng, không biết học được ở đâu hắng giọng một cái, tiếng nói giòn tan vang lên: “Cha tớ nói, chúng ta là tiên nữ, tiên nữ không thể chơi với bọn con trai nước mũi tèm lem được, nếu không sau này thần tiên xinh đẹp sẽ không lấy chúng ta.”

Trong hàng, một bé gái mặc đồ hình dưa hấu run rẩy giơ tay hỏi: “Vậy cậu đã gặp được thần tiên xinh đẹp chưa?”

“Đương nhiên!”

Cô bé thắt bím tóc tự hào trả lời, cô bé hơi nâng cằm lên, sợ người khác không biết mình đang tự hào: “Cha tớ chính là thần tiên xinh đẹp, cưới mẹ tớ là tiên nữ, sinh ra tớ chính là tiên nữ nhỏ.”

Kiều Hạ đứng ở cửa ra vào: …

Cho hỏi cái lỗ ở đâu? Cô cần một cái để chui xuống.

Các cô giáo ở nhà trẻ đều cố nhịn cười, Kiều Hạ mặt dày rước “Tiên nữ nhỏ” nhà mình về nhà.

Mà tiên nữ nhỏ họ Lăng còn không biết mình đã làm sai điều gì, cô bé ngốc nghếch nhìn mẹ mình: “Mẹ ơi, tại sao mẹ lại đến đón con, cha đâu ạ?”

Kiều Hạ mỉm cười: “Người cha thần tiên của con đi độ kiếp rồi.”

Lăng Liên Hạ hoảng sợ che miệng lại, cô bé trợn tròn đôi mắt ngập nước thật to, trong đôi mắt đều là sự lo lắng: “Bác nói thần tiên độ kiếp rất nguy hiểm, mẹ mau đi cứu cha đi!”

Khóe mắt Kiều Hạ giật giật, cô biết ngay là do chị Lăng Thần truyền bá quá nhiều tiểu thuyết tiên hiệp cho nhóc con này mà!

Nhịn câu chửi tục sắp nói ra, Kiều Hạ tiếp tục mỉm cười: “Con không phải là tiên nữ nhỏ sao? Con phải đi cứu chứ.”

Lăng Liên Hạ bị dáng vẻ mỉm cười của mẹ mình dọa sợ, cô bé tủi thân sắp khóc: “Con là tiên nữ nhỏ, mẹ là tiên nữ lớn, con không lợi hại bằng mẹ, mẹ mau đi đi!”

Con bé nôn nóng đến nỗi chảy nước mắt, vừa lau nước mắt vừa cầu xin Kiều Hạ nhanh đi “cứu” cha.

Thế là lúc Lăng Hàn về đến nhà liền thấy dáng vẻ khóc như mưa của con gái bảo bối nhà mình, anh vội vàng chạy đến ôm con gái lên, đau lòng hỏi: “Tiên nữ nhỏ nhà ta làm sao thế này? Sao lại khóc thế con?”

Lăng Liên Hạ thấy cha của mình, nằm úp trên vai anh khóc lớn: “Cha ơi, mẹ nói cha đi độ kiếp rồi, con sợ cha chết.”

Lăng Hàn: “…”

Lúc này, Lăng Hàn mới chú ý đến vẻ mặt tươi cười xán lạn của Kiều Hạ ngồi bên cạnh, chỉ thấy cô ung dung lên tiếng, gọi anh một tiếng: “Nhị Cẩu, từ khi nào Nhị Cẩu có thể đứng hàng tiên rồi?”

Âm cuối hơi cao lên, Lăng Hàn sửng sốt, anh có thể thấy được tương lai u ám của mình rồi. Anh nuốt một ngụm nước bọt, thả nhóc con xuống, ngồi xổm trước mặt con bé, lau nước mắt giúp nó, vẻ mặt trịnh trọng: “Liên Hạ ngoan, cha đưa con đến chỗ bác chơi được không?”

Nghe được có thể chơi với bác, Lăng Liên Hạ lập tức vui vẻ gật đầu, con bé thích bác Lăng Thần nhất, vì bác sẽ kể vài chuyện thú vị cho bé nghe, lần trước còn kể chuyện xưa của Lương Sơn Bá và Mã Văn Tài, cô bé chỉ mới nghe được đoạn đầu. Thế nhưng…

Lăng Liên Hạ nghiêng đầu hỏi: “Vậy cha và mẹ thì sao ạ?”

Lăng Hàn cười vô cùng dịu dàng: “Cha và mẹ phải tu luyện, tu luyện tốt có thể sinh em trai cho con.”

Kiều Hạ: …

Chờ Lăng Hàn đưa Lăng Liên Hạ đi, Kiều Hạ khoanh tay nhìn anh: “Mỗi ngày anh đều truyền bá một chút tư tưởng tự luyến cho Liên Hạ, khiến con bé bây giờ cảm thấy mình thành tiên rồi.”

Lúc trước đặt tên cho con là Liên Hạ, đại diện cho hoa sen tháng sáu, cô thấy bây giờ đổi thành hoa thủy tiên được rồi!

Lăng Hàn cười cười: “Con gái thì phải dỗ dành, Hạ Hạ, chúng ta đừng nói chuyện này nữa…”

“Không nói chuyện này thì nói chuyện gì?” Kiều Hạ đang chuẩn bị bàn với ông chồng nhà mình phương pháp giáo dục con cái, lại bị anh bế lên: “Nhị Cẩu, anh muốn làm gì?”

Lăng Hàn không nói gì, ôm Kiều Hạ đi vào phòng ngủ, đặt cô lên chiếc giường êm ái, trong mắt tràn ngập ý cười: “Hạ Hạ, chúng ta song tu đi, sinh em trai cho Liên Hạ chơi.”

Kiều Hạ: “…”

Cạn lời rồi!
« Chương TrướcChương Tiếp »