Chương 2: Bắt cóc tống tiền

Chủ nhân của gian nhà ngói này với cặp vợ chồng già cũng có chút quan hệ thân thích.

Nhưng Vân Tang hắn là ai?

Sao phải vì loại người này mà im miệng không nói, bây giờ tuy trong tay hắn không có kiếm, hắn cũng thề sẽ tận diệt bất bình chốn nhân gian!

Cục Cảnh Sát Thành phố A.

Bầu không khí vô cùng căng thẳng, vô số người mặc đồng phục cảnh sát đều nín thở ngưng thần nghe điện thoại, một lúc lâu sau, viên cảnh sát trầm giọng nói: “Bọn bắt cóc đã dùng máy đổi giọng, số điện thoại cũng là số của nước ngoài, lần trước theo dõi chỉ đến thành phố Bắc Kinh, lần này lại chỉ đến được tỉnh Cao nguyên, thủ đoạn của bọn hắn rõ ràng vô cùng tinh vi, bước đầu phán đoán ít nhất có hai ba người hỗ trợ.”

“Lần này đám bắt cóc muốn hai ngàn vạn, còn nói nếu dám báo cảnh sát, bọn bắt cóc sẽ gϊếŧ con tin, nếu trong vòng ba ngày không đưa tiền, liền sẽ tặng một ngón tay của con tin cho bọn họ." Đối mặt với đám bắt cóc hung ác, phòng tuyến tâm lý của cha mẹ con tin rất nhanh sẽ bị phá vỡ, ngoan ngoãn trả tiền chỉ là bước đầu tiên. Ai có thể đảm bảo rằng sau khi trả tiền đám bắt cóc dám chặt ngón tay sẽ không gϊếŧ con tin chứ?

Bọn họ chỉ có thể nhanh chóng triển khai kế hoạch tìm người.

Trên tường dán một tờ giấy thông báo tìm người, bên trên là một nữ sinh viên đại học trẻ tuổi đang nở nụ cười rạng rỡ, thời gian cô gái mất tích đã quá 72 giờ, cha mẹ của cô gái đáng thương chỉ là công nhân viên chức bình thường, bọn họ mỗi ngày đều chạy tới Cục Cảnh Sát hỏi thăm một câu.

Nhưng trước án bắt cóc tống tiền vượt qua hơn ngàn vạn kim ngạch khiến người ta sợ hãi trước mắt, lực lượng cảnh sát chỉ có thể tạm thời phái vài viên cảnh sát đi tìm kiếm cô gái mất tích.

Bọn họ trăm triệu không nghĩ tới, hai vụ án không hề có chút liên quan, cuối cùng sẽ kỳ dị mà quậy với nhau, cùng nhau thành công phá án.

Âm thanh va chạm của giày cao gót vang lên, trước cửa vào cục cảnh sát một trận hỗn loạn, một đôi vợ chồng đang giằng co với nhau, người phụ nữ giống như đã phát điên hét lên: “Sao anh lại báo cảnh sát? Hai ngàn vạn chưa đến mức chúng ta trả không nổi, sao anh lại báo cảnh sát hả? Nếu để đám bắt cóc biết được thì không phải sẽ đưa Trần Trần vào chỗ chết hay sao?!!"

“Trần Trần năm nay mới mười hai tuổi a! Nếu con, con của chúng ta……” Nghĩ đến cảnh tưỡng lỡ một ngày có một ngón tay loang lổ vết máu được gửi đến, nữ nhân liền hoa dung thất sắc, vì hình ảnh tưởng tượng trong đầu mà bước chân run rẩy, thiếu độ ngất đi.

Trên mặt người đàn ông đã bị cào ra vài vết máu, nhưng đã hai ngày hai đêm không chợp mắt, hắn đã không còn sức để dỗ dành vợ của mình, chỉ có thể chua xót nói: “Một ngàn vạn lại thêm một ngàn vạn, lần này đã biến thành hai ngàn vạn, chính em thử đếm xem chúng ta đã đưa cho đám bắt cóc bao nhiêu cái ngàn vạn rồi, bọn bắt cóc đang coi chúng ta thành cái máy ATM, muốn từng bước thử điểm mấu chốt của chúng ta, bây giờ thì trực tiếp dùng công phu sư tử ngoạm, đem tiền chuộc nhân lên gấp bội, chúng ta nếu còn không báo cảnh sát còn có thể làm thế nào?”

Đối phương đang từng bước tiếp cận, hắn đã không thể hoàn toàn tin tưởng vào sự an toàn của con trai mình. Linh cảm của một người cha mách bảo hắn, khi số tiền hai ngàn vạn này được chuyển đi, tính mạng của con trai hắn chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm.

“Yến phu nhân, chúng tôi rất lý giải tâm trạng cô lúc này, nhưng xin hãy bình tĩnh một chút, cho chúng ta chút thời gian.” Nữ cảnh sát nhanh chóng chạy lên can ngăn.

Yến phu nhân thật ra cũng đã một ngày một đêm không ngủ, vì thế rất dễ bị người kéo ra, nhưng nàng cũng không muốn về nhà, nàng vừa mới ngủ gật trong chốc lát, bọn bắt cóc đã gọi điện thoại đến, chồng của nàng còn đến cục cảnh sát báo cáo! Nàng sợ lại bỏ lỡ tin tức quan trọng gì, vì vậy nhất quyết không chịu rời đi.

Cũng may là nàng không đi, bởi vì kế đó điện thoại của chồng nàng lại vang lên! Số điện thoại đúng là của bọn bắt cóc, lúc này mới qua một giờ, sao lại gọi điện thoại đến đây? Trái tim mọi người giống như bị bóp chặt, trong não có vô số liên tưởng không tốt.

Chẳng lẽ đám bắt cóc biết bọn họ đã báo cảnh sát, gọi đến để nói cho bọn họ sẽ gϊếŧ con tin, hay là vì thấy đã lâu mà không có tiền chuyển đến nên đã chặt ngón tay con của hắn gửi đến?

Sắc mặt Yến Thiếu Luân biến ảo không ngừng, hối hận cùng sợ hãi đan chéo ở trên mặt hắn, mặt hắn cắt không còn giọt máu, ngón tay run rẩy chấp nhận cuộc gọi đến. Các sĩ quan cảnh sát được đào tạo bài bản đã sớm lấy ra đủ loại thiết bị, nào là máy ghi âm, nào là tai nghe, còn có người chịu trách nhiệm ký lục. Ngay cả Yến phu nhân cũng ngừng ồn ào, đôi mắt nàng mở to, chuyên chú nghe cuộc gọi bất thường này.

“…… Xin chào?”

Giọng nói của Yến Thiếu Luân đang run rẩy.

“Ừm, xin chào.”

Giọng nói vừa phát ra, tất cả mọi người đều sửng sốt, bởi đó không phải giọng nói lạnh lùng xảo trá của kẻ bắt cóc sau khi dùng máy đổi giọng, thanh âm trong trẻo mát lạnh như nước suối tháng giêng, hình như thuộc về một thiếu niên tuổi không lớn.

Có lẽ thấy đối diện quá yên tĩnh, thiếu niên cầm điện thoại đưa ra trước mặt kiểm tra xem có còn đang gọi hay không, thấy vẫn bình thường đành nói tiếp: “Alo, xin hỏi ngài là Yến Thiếu Luân tiên sinh sao, có thể nghe thấy không?”

Yến Thiếu Luân đầu óc trống rỗng, không biết nên nói cái gì.

Được cảnh sát nhắc nhở hắn mới hoàn hồn trở lại, lập tức nói: “Là tôi, tôi chính là Yến Thiếu Luân, ngài, ngài là?” Cùng bọn bắt cóc quan hệ gì? Cho dù không biết thân phận của người bên kia, hắn cũng không dám không cần kính ngữ.

Người đối diện không thèm để ý, sau khi xác nhận là hắn, trực tiếp báo một cái địa chỉ, làm viên cảnh sát đang kí lục kinh ngạc không thôi, liền gọn gàng dứt khoát nói: “Tôi không phải là chủ nhân của chiếc điện thoại này, chỉ là tình cờ cứu được con trai của ngài, mấy người có thể tới địa chỉ này để đón người. Trạng thái tinh thần hiện tại của thằng nhóc vẫn khá ổn định, cũng không có thương tổn gì.”

Cảnh sát ở trên mạng tra địa chỉ, muốn nhìn xem lời này có thể tin hay không?