Chương 2.2

"Tiểu thư, cánh tay người làm sao vậy?"

Nguyên Bảo trơ mắt nhìn tay Minh Châu run rẩy lên lên xuống xuống vài cái như bị bệnh, vừa định cầm lên nhìn kỹ, đã bị Minh Châu kéo đi.

Trước khi đi, Tạ Liễn còn bị hung hăng trừng mắt một cái.

Hắn có chút khó hiểu, lại có chút thương tâm.

Nàng quả nhiên vẫn chán ghét mình.

"Điện hạ, Hoắc tiểu thư đã đi xa rồi, ngài đừng nhìn nữa."

Tiểu Phúc Tử lau mồ hôi trên thái dương, cảm thấy Hoắc Minh Châu này thực sự là một nhân tài, nàng ta là người duy nhất ở Đại Tề triều dám nói đi là đi nói trừng liền trừng ở trước mặt Thái tử. Vừa rồi hắn tận mắt nhìn thấy Hoắc tiểu thư hung hăng trừng mắt nhìn Thái tử một cái, cái nhìn này là hướng vào người của điện hạ, quả nhiên đã nhìn thấy vải khăn màu đỏ nhạt dán ở chỗ ngực của điện hạ, một cái khăn ướt đẫm như vậy mà điện hạ còn như bảo bối mà đặt ở trên người.

Tiểu Phúc Tử có chút đau lòng cho điện hạ, nhìn ánh mắt vẫn còn dính trên người đã sớm đi xa của Tạ Liễn rồi nói: "Điện hạ, thanh danh của nữ tử là trọng yếu nhất, lúc ấy sao ngài không tuyên dương người ta một chút, tất cả mọi người đều biết là ngài cứu Hoắc tiểu thư, Hoắc tiểu thư nhất định phải gả cho ngài, làm sao mà ngài còn phân phó không thể để chuyện Hoắc tiểu thư rơi xuống nước truyền ra ngoài vậy?"

Mãi đến khi thân ảnh người nọ biến mất, Tạ Liễn mới không nỡ thu hồi ánh mắt, lại vùi cằm mình vào trong cổ áo lông.

"Nàng đâu có thích ta." Ủy khuất mím môi, rồi lại nói tiếp: "Ta không muốn ép buộc nàng."

Không ai biết, cũng không ai có thể lý giải tâm tình muốn có được Minh Châu của hắn, lúc ấy hắn thiếu chút nữa dựa theo lời Tiểu Phúc Tử nói mà làm, chỉ cần bị người khác biết được việc Minh Châu rơi xuống nước và được hắn cứu, như vậy nam nhân sau này của Minh Châu cũng chỉ có thể là hắn. Nhưng hắn không thể làm như vậy, Minh Châu tốt như vậy, hắn không muốn ép buộc nàng, càng không muốn nhìn thấy biểu cảm tuyệt vọng khi nàng tỉnh lại và biết sẽ phải gả cho mình.

-

Nguyên Bảo bị Minh Châu nổi giận đùng đùng dọa sợ rụt vào góc xe ngựa, hỏi: "Tiểu thư, lúc trước không phải là người sợ nhất Thái tử sao, sao hôm nay lại nói đi là đi vậy?"

"Ta nào có sợ hắn?" Minh Châu nhướng mày, lập tức cắn răng nói: "Thái tử làm người không ai có thể bới ra được chút sai lầm nào, ta sùng bái hắn còn không kịp, làm sao có thể sợ hắn chứ?"

Lúc trước nàng có chút trốn tránh Thái tử, chỉ là cũng không phải bởi vì sợ hãi. Thái tử là Thái tử của quốc gia, mà nàng chỉ là con gái của hạ thần, bình thường tuy rằng nàng có hơi hỗn đản một chút, nhưng cũng sẽ tuyệt đối không đi trêu chọc người như Thái tử. Ngược lại là nàng đi đến đâu cũng sẽ gặp thái tử, mỗi lần đều là bị Thái tử trừng đến chột dạ. Minh Châu cũng biết có đôi khi cách làm của mình không phù hợp với cương thường lễ giáo, nhưng nàng từ nhỏ đã không có phụ mẫu quản giáo, phóng đãng quen thân, trong một lúc bảo nàng sửa đổi cũng không thể. Chỉ là chưa từng nghĩ tới, Thái tử ngày thường thoạt nhìn bị trói buộc nhất, vậy mà, vậy mà lại dám trộm khăn tay của nàng!

Nàng cũng sẽ không ngây ngốc cho rằng lúc Thái tử cứu nàng đã vô tình lấy được mà quên trả lại cho nàng, không nói đến khăn tay kia của nàng là luôn mang theo bên người, nam tử bình thường cứu người, làm sao có thể chú ý tới tung tích của một cái khăn tay, cho dù bị nước cuốn trôi đi cũng sẽ không quản. Mà Tạ Liễn thì ngược lại, không chỉ cầm khăn tay của nàng, mà còn đặt ở nơi bên người. Nếu không phải trong lúc vô ý hắn để lộ ra, có thể đến bây giờ Minh Châu cũng không biết Thái tử lại là người như vậy. Dám giấu một cái khăn nhuộm hương thơm của nữ nhi trên người. Mệt cho nàng còn ngốc nghếch cho rằng Thái tử là chính nhân quân tử, hóa ra chỉ là một chân tiểu nhân ngụy quân tử!

"Nếu tiểu thư không sợ Thái tử, vậy thì người chạy làm cái gì."

Minh Châu tiến lên bóp lấy thịt trên gương mặt Nguyên Bảo, nhẹ nhàng kéo một phát: "Đồ tiểu ny tử (cô gái nhỏ) nhà ngươi, sao nửa câu cũng không thoát khỏi Thái tử vậy? Nếu không để ta đi nói với Thái tử một câu, bảo hắn ủy khuất nạp ngươi, để cho người làm chủ tử như ta cũng được thơm lây."

"Tiểu thư sao lại nói bậy như vậy." Nguyên Bảo đoạt lại thịt trên mặt mình, sợ minh châu bóp rơi mất, vội vàng nói: "Nhân vật như Thái tử, nữ tử bình thường liếc mắt một cái đều sợ làm bẩn ngài, nô tỳ cũng chưa từng nghe nói Thái tử từng thích nữ nhi nhà nào hay sủng hạnh thị nữ nào, nếu để cho nô tỳ nói a, liền là tiểu thư cùng Thái tử xứng đôi nhất! Mọi thứ đều là vô cùng tốt!"

Nguyên Bảo cười một tiếng, thịt trên mặt đều rung động vài cái, đôi mắt kia lại không rời khỏi da thịt nõn nà của Minh Châu, ngũ quan tỉ mỉ nhưu điêu khắc, đi theo chủ tử như cảnh đẹp ý vui giống vậy, nhìn thêm vài lần phảng phất như có thể thành tiên.

Minh Châu vừa định nói chuyện, chợt nhớ tới thanh âm xuất hiện bên tai mình lúc ấy, một câu tiểu lừa đảo kia tràn ngập ủy khuất cùng bất đắc dĩ. Làm cho nàng giống như một người nam nhân phụ lòng, trắng trợn cô phụ thê tử nghèo hèn đang chờ ở nhà.

Âm thanh mà nàng nghe được lúc hôn mê chính là của Thái tử sao? Nhưng tại sao hắn có thể sử dụng một giọng nói nhẹ nhàng như vậy để gọi tên của mình chứ?

Cẩn thận ngẫm lại, Minh Châu hình như còn chưa từng nghe thấy Thái tử gọi tên nàng, ngay cả hôm nay cũng là lần đầu tiên Thái tử mở miệng nói chuyện với nàng. Những âm thanh đó có thể chỉ là do nàng nghe nhầm. Cũng trách mấy ngày trước di mẫu nói nàng cũng đến tuổi nên xuất giá, hại nàng lo âu rất lâu, sợ di mẫu thật sự tìm cho nàng một người để thành thân, đều nói ngày có suy nghĩ đêm có mộng, thanh âm kia nói không chừng thật đúng là nàng tự mình biên soạn ra.