Chương 6: Sáu tiếng thích nàng

Chuyện Hoắc Minh Châu đuổi thiếu gia Giả gia ra khỏi Tôn phủ rất nhanh đã truyền đến lỗ tai Tôn phu nhân, chân trước bà vừa đi, chân sau Minh Châu đã đuổi Giả công tử đi, cái này truyền ra ngoài sao có thể nói nổi đây.

Tôn phu nhân ở trong phủ chờ người một ngày, hôm nay Hắc Minh Châu mới trở về, vừa trở về đã bị Tôn phu nhân gọi đến.

"Giả công tử này tuy nói không phải là người giàu có gì, nhưng tổ tiên hắn dù sao cũng được tiên đế coi trọng, huống chi Giả công tử này đang đọc sách muốn đi theo con đường khoa cử. Nhà bọn họ thư hương môn đệ, người cả nhà đều tri thư đạt lý, con gả qua, còn lo không có cuộc sống tốt sao?" Tôn phu nhân tận tình khuyên bảo, thật sự là hận không thể lập tức gả Minh Châu gả qua: "Con cũng đừng oán di mẫu gả ngươi đi sớm như vậy, tính tình con hơi kiêu căng một chút, đều đã nổi danh khắp Tề Đô, nếu lớn tuổi hơn một chút, chỉ sợ tìm người tốt càng khó hơn, di mẫu đều là vì tốt cho con mà."

Minh Châu uống một ngụm trà, nhìn bộ dáng Tôn phu nhân cau mày, cười nói: "Con cũng chỉ vừa mới cập kê, cuộc sống sau này còn dài, không sốt ruột."

"Không sốt ruột? Sao mà không sốt ruột được, thừa dịp hiện tại con còn ở chỗ di mẫu, ta phải tìm kiếm cho con một người nhà thật tốt, bằng không chờ phụ thân con về nhà, con cũng chỉ có thể theo cha mẹ con trở về phủ tướng quân ở, hai người bọn họ đều là người trong lòng có đại nghĩa, vì nước vì dân cái gì cũng có thể hy sinh, không duyên cớ đáng thương cho Minh Châu con. Đến lúc đó lại tùy tiện hứa gả con cho một nam nhân có đức hạnh gia thế đều kém, di mẫu chính là muốn đau lòng muốn chết nha."

Tôn phu nhân chỉ dùng đôi mắt đẫm lệ kia nhìn Minh Châu, giống như có thể vì đại sự chung thân của nàng mà liều mạng với hai phu phụ Hoắc gia vậy.

Minh Châu chợt bật cười, hai tay nắm chặt cùng một chỗ, lúc này mới làm dịu cảm giác lạnh lẽo trong lòng bàn tay.

"Làm khó di mẫu quan tâm cho con rồi, ngài cũng biết con đã quen với lỗ mãng, tựa như ngài nói, toàn bộ Tề đều biết con kém, căn bản không xứng làm đương gia chủ mẫu, con cũng không có tâm tư bị giam cầm ở thâm trạch đại viện kia. Nếu gả không được, liền tùy tiện tìm một thôn phu hương dã mà gả, địa vị quyền thế của hắn đều không bằng con, còn không phải đều nghe theo con sao."

Tôn phu nhân còn muốn nói chuyện, lại đúng lúc đối diện với ánh mắt Minh Châu. Dưới ánh nến, đôi mắt kia của nàng phảng phất như tràn ngập ánh mặt trời ban ngày, tuy yếu ớt, nhưng cũng đủ để chiếu vào sâu trong nội tâm của bà, khiến bà nói không nên lời nữa.

Bà chỉ đành cười ngượng ngùng vài tiếng, đưa tay cầm hai tay Minh Châu, cười nói: "Thân thể con quý giá sao có thể gả cho người kia, nếu con thật sự là không thích Giả công tử kia, di mẫu lại cho con xem người khác là được rồi, chỉ là Giả công tử này... Hắn..."

Tôn phu nhân muốn nói lại thôi, Minh Châu rút tay ra đứng dậy, giả vờ tức giận phồng hai má, nói: "Giả công tử này quả thực quá phận, vừa mới gặp mặt đã động tay động chân, con đánh hắn vài cái này vẫn là nhẹ. Nếu không phải nể mặt Giả gia hắn, đã sớm để cho Nguyên Bảo ném hắn ra khỏi viện tử chúng ta. Di mẫu ngài chính là quá thiện tâm, bị ác tử kia che mắt, về sau di mẫu phải đánh bóng cho ánh mắt sáng lên một chút đi."

"Đúng, là lý do này, sau này di mẫu nhất định sẽ đánh bóng một chút."

"Nói vậy hôm nay di mẫu cũng mệt mỏi rồi, con liền trở về trước."

Minh Châu xoay người rời đi. Trên đường đi, lòng bàn tay của nàng vẫn luôn lạnh buốt.

Phụ thân Giả công tử này là cấp trên trực tiếp của Tôn đại nhân, tuy nói thanh danh của Giả công tử ở bên ngoài vẫn luôn được người ta khen ngợi, nhưng khó bảo đảm bên trong không phải là giả. Chuyện Thái tử đều có thể tra được, di mẫu trong miệng khắp nơi đều nói là vì nàng mà suy nghĩ, lại ngay cả tình huống của Giả công tử kia là gì cũng không hiểu rõ, liền mang đến nhà mình để cho nàng nhìn. Cũng may hôm nay bên người nàng còn mang theo Nguyên Bảo, nếu như là những cô nương gia nũng nịu kia, bị Giả công tử này khinh bạc một chút, không nhịn được sẽ tìm chết tìm sống.

"Tiểu thư, ngài đừng cắn môi nữa, môi này đều cắn rách rồi." Nguyên Bảo lo lắng.

Trở về phòng của mình, đóng kín cửa phòng lại, Nguyên Bảo trợn tròn đôi mắt nhỏ kia, nhỏ giọng hỏi: "Nô tỳ thấy hôm nay tiểu thư ngược lại đã chống đối Tôn phu nhân đến mấy lần, ngày xưa tiểu thư lúc nào cũng nghe theo Tôn phu nhân, sao hôm nay lại như vậy?"

"Nha đầu tốt." Minh Châu đặt chân vào trong chậu ấm, xoa xoa hai tay, cười nói: "Giả công tử kia đây ở bên ngoài có thanh danh tốt, kỳ thật bên trong đã sớm thối rữa không chịu nổi, đây mới là tên khốn kiếp chân chính. Di mẫu tốt này của ta hôm nay lại muốn gả ta cho tên hỗn trướng này, nếu ta lại nghe theo nàng, đuổi một người lại vội vnafg tìm cho ta một tên hỗn trướng khác để ngươi lại ném ra khỏi Hầu phủ, vô duyên vô cớ lại thêm cho ta thêm một thanh danh kiêu ngạo ương ngạnh nữa."

"Thanh danh tiểu thư đã đủ nát rồi, ngày thường không phải ngài không sợ những thứ hư vô này sao?" Nguyên Bảo tò mò hỏi.

Ngày thường Minh Châu không quan tâm đối với những chuyện này nhất, mặc cho người ngoài nói nàng đến không chịu nổi như thế nào, nàng một là không để ý hai là nghe cũng coi như chuyện cười, Nguyên Bảo còn bởi vậy bội phục nàng rất lâu. Cảm thấy tiểu thư nhà mình chính là không giống với nhà người khác.

"Ngươi cúi thấp người một chút." Minh Châu vẫy vẫy tay với Nguyên Bảo. Nguyên Bảo nghe lời cúi người xuống, trán bị gõ mạnh một cái.

"Tiểu thư đánh ta làm gì." Nàng có chút không vui, ủy khuất nhìn Minh Châu.

"Từ trước đến nay cũng chỉ có ta có nguyện ý hay không, nào có đạo lý sợ hay không sợ. Tại sao ta phải nhìn vào ánh mắt người khác? Chỉ là hôm nay Giả công tử này thật sự là quá ghê tởm, lúc ấy ta đi ra liền cảm thấy ánh mắt sau lưng ghê tởm đến cực điểm. Nói vậy người như hắn nhất định là không cam lòng bị chúng ta khi dễ, không biết sau này sẽ trả thù ta như thế nào đây, nếu di mẫu lại tìm cho ta một người như vậy, chẳng phải là vô duyên vô duyên lãng phí thời gian làm hỏng tâm tình tốt của ta sao?" Nàng rút hết trâm cài tóc trên đầu, một sợi tóc đen rơi xuống thuận theo bên tai, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt như trăng của nàng. Con ngươi kia càng thêm sáng như sao.

"Nhớ kỹ, tiểu thư nhà ngươi cũng không sợ."

"Nô tỳ nhớ kỹ." Nguyên Bảo cười hắc hắc với Minh Châu, nhẹ nhàng nằm hai chân nàng trong tay rồi lau sạch sẽ, lúc này mới nói: "Tiểu thư cho dù có sợ, cũng còn có nô tỳ ở bên người mà."

"Ta cũng nhớ kỹ." Minh Châu cười tươi một cái, câu nửa hồn phách Nguyên Bảo đi.

-

"Nương không trách con, là phụ thân và mẫu thân có lỗi với con, Minh Châu, chuyện này không có bất kỳ quan hệ gì với con, con không cần tự trách, thân thể mẫu thân vốn không tốt, lần này đi coi như là giải thoát. Con muốn... Được rồi, không cần, đừng tin lời di mẫu con nữa, nàng căn bản chính là muốn hại con. Con tin nương một câu, chỉ một câu này của nương..."

"Minh Châu, sau này tất cả đường con đều phải tự mình đi, cha rốt cuộc không bảo vệ được con."

Trấn quốc đại tướng quân Hoắc Thận Hành bởi vì phản loạn mà bị xử tử, ngày đó, thê tử của hắn cũng bệnh chết trên sập. Mà Minh Châu, cũng theo Hoắc gia thất bại mà dần dần thất thế ở trong phủ Tứ hoàng tử. Khi bị bệnh tật hành hạ ở trong căn phòng rách nát kia, cũng chỉ có một người đến thăm nàng.

Tân hoàng vừa mới đăng cơ đến tịch biên phủ đệ Tứ hoàng tử, Tạ Liễn.

Hắn nói: "Minh Châu, ta đến trễ."

Nhưng cuối cùng nàng vẫn qua đời, Tạ Liễn từ trước đến nay luôn chú trọng lễ nghi sạch sẽ nhất, lại quỳ gối bên cạnh thi thể của nàng.

Hắn nói, hắn không phải đăng đồ tử, không phải ngụy quân tử, hắn chỉ giấu khăn tay của một mình nàng.

Hắn nói, hắn biết Minh Châu là một cô nương tốt bụng thiện lương, nhưng hắn chỉ một mình Minh Châu thôi, Hoắc tướng quân kia hắn không dám đi đánh cược, Hoắc đại tướng quân thông địch phản quốc có chứng cớ xác thực, đây là đại tội diệt cửu tộc, hắn chỉ có thể bảo vệ nàng.

Hắn nói, nếu sớm biết có hôm nay, hắn cho dù có phải mạo hiểm bị phụ hoàng mắng bị đại thần bị người trong thiên hạ mắng, cũng phải bảo vệ được Hoắc đại tướng quân kia.

Hắn cũng nói, hắn thích ăn bánh mứt táo xốp giòn nhất. Mỗi ngày nhìn nàng đi cửa hàng mua bánh táo cho Tứ hoàng tử ăn, hắn liền hâm mộ vô cùng, hắn nói hắn biết sai rồi. Hắn cầu xin nàng, Hoàng đế một nước vậy mà lại cầu nàng mở to mắt, hắn muốn nếm thử một chút, bánh mứt táo mà Minh Châu cố ý mua cho hắn có hương vị gì.

Hắn có lỗi gì chứ? Sai là ở Minh Châu nàng thôi. Rõ ràng biết di mẫu là người xấu, nhưng chỉ nghẹn một ngụm tức giận ở trong lòng với phu phụ Hoắc gia mà ở trong Tôn phủ chính là đến mấy chục năm, còn coi trái tim Tạ Liễn nâng đến trước mặt mình không đáng một đồng. Là nàng hồ đồ, không chỉ chà đạp tuổi tác vốn nên xán lạn như hoa xuân của mình, còn liên lụy đến người bên cạnh.

Nếu thời gian có thể quay ngược thì tốt rồi, nhưng thời gian, cho tới bây giờ vẫn luôn là thứ vô tình nhất.

-

"Tiểu thư, tiểu thư, ngài tỉnh đi."

Nguyên Bảo cũng không lo được cái gì nữa, nặng nề đẩy Minh Châu một phen. Nàng lập tức bật dậy từ trên giường, hai má trắng bệch, dưới mắt còn có hai hàng nước mắt, thẳng tắp rơi vào trên chăn, trong nháy mắt biến mất sạch sẽ. Mồ hôi đều làm ướt tóc mai trên trán, quan trọng nhất chính là, đôi môi kia rõ ràng có vết máu, vừa nhìn đã biết là bị cắn tàn nhẫn.

Minh Châu còn hoảng hốt như đang ở trong mộng, giấc mộng kia thật đáng sợ.

"Nguyên Bảo, Nguyên Bảo..."

Nhìn Minh Châu hai mắt trống rỗng không tiếng động rơi lệ, lông mày Nguyên Bảo đau lòng đều chen chúc cùng một chỗ, ngồi ở trên giường, ôm Minh Châu mềm mại nho nhỏ vào trong ngực.

"Nô tỳ ở đây, tiểu thư đừng sợ, gặp ác mộng sao? Những thứ đó đều là giả, những yêu ma quỷ quái kia có tráng kiện như nô tỳ không? Ta tiến lên một cái là có thể đánh đuổi bọn họ đi."

Minh Châu nở nụ cười một tiếng, nhưng vẫn như cũ rụt vào trong ngực Nguyên Bảo. Rầu rĩ hỏi: "Mấy ngày nay cữu cữu có truyền tin tức gì đến không?"

Vương thị biết Minh Châu có ngăn cách với bà, cho nên chưa bao giờ chủ động hỏi cái gì, đều là để cho cữu cữu Vương Tu Trúc của Minh Châu nói bóng nói gió hỏi một ít. Mà một ít tin tức của Vương thị cũng đều là do Vương Tu Trúc truyền đến.

"Cữu lão gia ở ngoại tỉnh còn chưa về nhà đâu. Trong nhà chỉ có một mình phu nhân. Tiểu thư chính là lo lắng... cho phu nhân?"

Minh Châu chui ra khỏi ngực Nguyên Bảo, lau nước mắt dưới mắt, xẹp xẹp miệng, nhỏ giọng nói: "Ta mới không có lo lắng đâu."

Bên ngoài sớm đã sáng trời, Minh Châu vội vàng từ trên giường đứng lên, thúc giục Nguyên Bảo trang điểm cho nàng.

Vừa nhìn thấy người trong gương, lại bị hoảng sợ.

"Đôi môi của ta bị sao vậy? Còn có ánh mắt này, sao lại xấu như vậy?"

Cô nương trong gương vẫn quốc sắc thiên hương, chỉ là hai mắt kia thật sự là hơi đỏ lên một chút, còn có đôi môi vốn đã kiều diễm kia, hiện giờ bị cứng rắn cắn thành một vết rách. Có thể thấy trong mơ nàng đau lòng như thế nào.