Chương 8: Tám tiếng nói thích nàng

"Ta có cái gì đáng ghen tị chứ." Minh Châu cười trả lời.

Toàn bộ Tề Đô cũng tìm không ra một người có trái tim lớn hơn nàng, rõ ràng bên ngoài đều truyền tai nhau nói nàng đến nàng không ra gì, nhưng một mình nàng lại không để ý chút nào, nên làm cái gì thì làm cái đó. Trên đường tới Minh Nguyệt Lâu còn gặp Tứ hoàng tử. Trước khi mơ thấy giấc mộng kia, Minh Châu không có bất kỳ ấn tượng nào về Tứ hoàng tử. Tứ hoàng tử Tạ Doãn là con trai của Hứa Quý phi đang vô cùng thánh quyến (thân thuộc với vua), cữu cữu là Tể phụ Hứa Lệnh Thanh đương triều, mà Tứ hoàng tử người này nghe nói cũng có chút tài năng, thậm chí có xu thế mơ hồ vượt qua Thái tử. Chỉ là Tứ hoàng tử làm người lại rất khiêm tốn, thường xuyên đưa chút thuốc cho huynh trưởng bệnh tật kia, ở bên ngoài cũng kính trọng Thái tử.

Ngọc Nương đi ra ngoài, trong phòng khôi phục yên tĩnh. Minh Châu nhẹ nhàng gĩ vào mặt bàn ngọc thạch phỉ thúy điêu khắc.

"Ngươi nhìn Tứ hoàng tử làm người như thế nào?"

Nguyên Bảo nghiêm trang nói: "Nô tỳ nhìn Tứ hoàng tử kia giả bộ rất giỏi!"

"Ngươi ngược lại cũng rất dám nói." Minh Châu cười khẽ một tiếng: "Nếu thật sự đối tốt với Thái tử, làm sao có thể làm cho toàn bộ Tề Đô đều biết hắn là một đệ đệ tốt? Nhìn hắn như sợ người khác không biết thân thể Thái tử ốm yếu vậy."

"A, Thái tử điện hạ thật đáng thương."

Minh Châu bĩu môi. Trong lòng lại âm thầm suy nghĩ, chính mình trong mộng kia cũng không biết là bị mỡ heo tưới đầu hay không? Sao có thể không thèm để ý đến Thái tử điện hạ kia mà gả cho Tứ hoàng tử làm bộ làm tịch kia. Nhớ tới Thái tử, Minh Châu liền không thể tránh khỏi nhớ tới người nọ ở trước mặt mình vĩnh viễn luôn có một tư thái đáng thương. Nhìn ngược lại cũng có vài phần thật lòng, huống chi, Thái tử hiện giờ ở trước mắt nàng nửa phần che giấu cũng không có. Cũng không biết người nọ thích mình ở điểm gì, mà lại thích đến mức Thái tử một nước trèo qua tường của nàng. Cũng thật hoang đường một chút.

Trong lòng nghĩ đến sự tình, rượu kia tự nhiên cũng uống nhiều hơn một chút, bất tri bất giác hơn phân nửa đã vào trong bụng nàng.

-

Tạ Liễn đứng trong thư phòng, bên trong đã sớm đốt than, là ngân sương than thượng hạng. Trong phòng ấm áp như mùa xuân, trên người hắn cũng chỉ mặc một chiếc áo choàng cổ tròn thêu hoa văn rồng màu tím nhạt.

Sau khi trở về từ hoàng cung, lông mày Tạ Liễn cũng không hề buông lỏng qua, nhìn qua liền làm cho người ta liền sinh ra ba phần thương ý.

"Điện hạ, ngài đứng ở chỗ này đã mấy canh giờ rồi, uống một ngụm trà ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi."

Thân thể Tạ Liễn không tốt, ở trong hoàng cung nuông chiều rất nhiều thời gian mới có được thể cốt hiện tại, nhớ lúc trước hắn muốn xuất cung xây phủ, còn bị Hoàng thượng Hoàng hậu ngăn cản rất lâu. Cuối cùng vẫn không thể lay chuyển được hắn, mới đành phải đồng ý. Chỉ là có rất nhiều thái y trong Thái y viện cũng ở trong phủ Thái tử, trong phủ liền đặc biệt mở ra một viện lạc chuyên môn cho các thái y ở hàng ngày. Trong cung cũng thỉnh thoảng ban thưởng vài thứ xuống.

Tạ Liễn gật gật đầu, ngồi xuống. Trên ghế đàn hương yếu ớt khoác lên mình lớp da hổ nặng nề mềm mại.

"Phụ hoàng gần đây rất lo lắng, trên triều đình có Hứa Lệnh Thanh như hổ rình mồi, hắn là trọng thần thời tiên đế, căn cơ thâm hậu khó có thể rung chuyển. Người có thể dùng trên triều đình thật sự là quá ít."

Tiểu Phúc Tử đưa trà nóng đến tay Tạ Liễn, nhìn khuôn mặt Thái tử bởi vì uống trà nóng mà lui ra chút tái nhợt, lúc này mới nói: "Điện hạ ngài cũng không cần quá mức phiền muộn, Hứa đại nhân này dù gì cũng đã lớn tuổi, Tề tiểu tướng quân hay công tử nhà họ Vương đều là người mới trong triều đình, xưa nay giao hảo với điện hạ, ít ngày nữa tất sẽ trở thành trợ tướng đắc lực của ngài."

Tạ Liễn cầm chén trà ấm áp, đáy mắt bị hơi nóng mờ mịt mông lung một mảnh.

Ngón tay ngọc bạch kia dần dần siết chặt, lông mày càng nhíu càng chặt: "Điều này ta cũng không lo lắng. Chỉ là gần đây Trấn Quốc Đại tướng quân đại thắng, dân chúng Bắc Địa gần như coi hắn là thiên thần, hắn lại tay cầm trọng binh, ta thật sự là lo lắng tính tình phụ hoàng."

Đã có tiếng xuất hiện, nói cái gì mà Hoắc Đại tướng quân đã sớm không để ý đến thê nữ ở Tề Đô. Dù sao Vương thị kia cho dù khi còn trẻ có xinh đẹp thế nào, hiện tại cũng đã già nua, nàng lại chỉ thai nghén một nữ nhi cho Hoắc Thận Hành, chuyện bị ghét bỏ cũng là chuyện tất nhiên. Mà Hoắc Đại tướng quân đang ở tuổi tráng niên, biên quan lại khổ hàn, hắn đã sớm có thê nữ khác ở biên quan. Hiện giờ lại là đại hoạch toàn thắng, tin tức truyền đến, không chỉ dân chúng Bắc Địa, ngay cả dân chúng Tề Đô cũng nhao nhao khen ngợi Hoắc tướng quân dũng mãnh. Dân chúng Bắc Địa kia càng ghê gớm hơn, kính trọng Hoắc Thận Hành còn nhiều hơn thiên tử đương triều. Làm sao mà không làm cho người ta nghi kỵ, làm sao mà không làm cho trong lòng những người từ trước đến nay đều kết thù kết oán với Hoắc Thận Hành sinh ra ác ý.

"Điện hạ đây là lo lắng cho tiểu thư Hoắc gia sao."

Tạ Liễn rũ con ngươi xuống. Phụ hoàng cũng đã sớm nghe được tiếng gió, hôm nay tuyên hắn tiến cung cũng là hỏi hắn nghĩ như thế nào đối với chuyện này. Nếu Hoắc Thận Hành không phải là phụ thân của Hoắc Minh Châu, có lẽ hắn có thể nói một hai câu, nhưng bây giờ bảo hắn phải nói như thế nào. Minh Châu dường như phóng đãng không hề bị trói buộc, nhưng thực sự là có nội tâm mẫn cảm nhất. Thế nhân đều nói nàng vô tình vô nghĩa vứt bỏ thân mẫu, nhưng ai có thể hiểu được bi thương trong lòng nàng. Nếu Hoắc Thận Hành thật sự có tâm tư thông địch phản quốc, vậy Minh Châu sẽ thương tâm cỡ nào chứ?

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng than đốt cháy trong lò.

Chỉ chốc lát sau, có tiếng bước chân ồn ào truyền đến, Tiểu Phúc Tử bước nhanh ra ngoài, nghe gã sai vặt kia nói, đúng là kinh hãi đến mở to hai mắt.

"Hoắc tiểu thư đến phủ Thái tử chúng ta sao!"

Tạ Liễn lập tức đứng lên.

-

"Ngài chậm một chút!" Nguyên Bảo ngồi xổm trên mặt đất, ổn định thân thể, cố gắng nâng Minh Châu lên.

Nàng thở hổn hển bò lên trên, hai tay gắt gao giữ chặt đầu tường. Hoàn toàn không cần dáng vẻ của mình nữa. Hai má đỏ bừng bị nghẹn đến đỏ thêm vài phần. Đợi nàng trèo lên được, ngồi vững, lúc này mới nhìn xuống.

Nàng dùng sức dụi dụi mắt, cuối cùng cũng thấy rõ người chạy về phía mình, lúc này mới nhếch khóe miệng nở nụ cười.

"Nàng, nàng mau xuống." Tạ Mân vừa chạy tới liền nhìn thấy Minh Châu ngồi ở trên đầu tường, váy kia bị cọ đến nhăn nhúm. Tóc vốn bới cao cũng có chút tán loạn. Hai má lộ ra màu đỏ, đôi mắt càng lộ ra ba phần mông lung bốn phần say rượu. Mùi rượu xông đến cách xa cũng có thể ngửi thấy, hắn sụt sịt cái mũi, nói: "Nàng uống rượu!"

Ngữ khí vốn mềm nhũn lúc này lại mang theo chút giận dữ. Nghe có vẻ không vui.

Minh Châu bĩu môi, nhìn xuống khuôn mặt trắng bệch của Thái tử. Hắn đi ra gấp gáp, ngay cả áo khoác cũng không khoác lên, liền mặc áo thu mỏng manh chạy ra ngoài. Đầu mũi bị đông lạnh đều có chút đỏ lên, hắn cũng hoàn toàn không biết, một đôi con ngươi trong suốt như nai con tràn đầy háo hức nhìn mình.

"Ta đi xuống." Bỗng nhiên nói một câu như vậy, liền cái gì cũng không để ý mà nhảy xuống.

Làm Tạ Liễn sợ tới mức bước nhanh lên phía trước, bị Minh Châu đập trúng.

Ôn hương nhuyễn ngọc ôm vào trong ngực, hắn quên đi đau đớn. Chỉ còn lại một trái tim đập dữ dội trong l*иg ngực. Hắn khẩn trương cũng không dám mở miệng, sợ trái tim kia nhảy ra. Người say kia còn không biết lúc này mình mê người cỡ nào, chỉ mở to mắt mê ly nhìn Thái tử gần trong gang tấc.

"Sao ngươi lại giống như một đứa trẻ vậy, mới bao lâu không gặp mà ngươi đã cả ngày lẩm bẩm, thật sự là sắp bị ngươi lẩm bẩm đến đau đầu chết." Nàng làm bộ che đầu mình lắc lắc vài cái.

"Ta, ta không có." Thanh âm thấp thấp, ngay cả Tiểu Phúc Tử đi theo bên cạnh hắn cũng không nghe rõ hắn nói cái gì. Chỉ thấy hai má nam tử trong nháy mắt tràn ngập phi hà, so với người say rượu kia còn đỏ hơn vài phần.

Ngay khi Tạ Liễn còn đang rối rắm có nên buông tay hay không, Minh Châu đã đẩy hắn ra. Lúc này mới mát mẻ một chút.

"Ta, ta không có uống say, ngươi không cần đỡ ta." Nàng loạng choạng đi về phía trước vài bước, lúc này mới nhớ tới Nguyên Bảo bị mình để quên ở bên ngoài, hướng về phía đầu tường hô: "Ngươi về nhà trước đi."

Nhìn bộ dáng thần trí không rõ của nàng, Tạ Liễn phân phó người mời Nguyên Bảo vào. Để cho Nguyên Bảo một mình trở về thì còn ra thể thống gì. Vậy chẳng phải tiểu thư này của nàng vô duyên vô cớ mất tích sao.

"Điện hạ, phía trước cũng không phải là viện cho khách ở a, đó là tẩm điện của ngài mà." Tiểu Phúc Tử đúng lúc nhắc nhở.

Tạ Diễm nửa đỡ Minh Châu, vụиɠ ŧяộʍ liếc nàng một cái thấy nàng không nghe thấy lời Tiểu Phúc Tử nói, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm. Đoan chính nói: "Mấy viện kia lâu ngày không có người ở bụi bặm vô cùng, ngay cả bếp lò cũng không có, đi tới nơi đó chẳng phải là đông lạnh Minh Châu sao? Trong phòng của ta rất ấm áp, bảo người thay chăn mới là được."

Hắn lúc này ngược lại để hết lễ nghĩa liêm sỉ sang một bên.

Tiểu Phúc Tử nghĩ thầm, thời điểm này cũng chỉ có một mình điện hạ ngài mới cần lò sưởi. Hơn nữa những sân kia mỗi ngày đều có người quét dọn, rất sạch sẽ mà.

Minh Châu mơ mơ màng màng đi theo Tạ Liễn đến tẩm điện của hắn. Thành thành thật thật ngồi trên giường ở thiên điện, nhìn canh hắn đưa tới, hỏi: "Đây là cái gì?"

Tạ Liễn đứng ở trước mặt nàng, một tay bưng khay gỗ sơn đen, tay kia buông xuống bên cạnh. Hắn đứng thẳng tắp, ngay cả ở trước mặt Hoàng thượng cũng không có đoan chính như vậy, nói ra chữ càng đoan chính hơn: "Nàng uống rượu đợi lát nữa sẽ đau đầu."

"Ta không đau đầu nha." Nàng lắc đầu. Ánh mắt trong suốt một mảnh.

Người say rượu không phải là nàng, mà là hắn. Tạ Liễn bị nàng nhìn chằm chằm cả người khẩn trương, liếʍ liếʍ môi: "Nàng uống say rồi."

Minh Châu hai tay chống mép giường, ngẩng đầu lên, ánh mắt cực kỳ mềm mại. Cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, không mang theo một tia phòng bị không mang theo một chút cảnh giác nào. Nàng cho tới bây giờ đều biết thân phận của mình, cũng biết Tạ Liễn cao không thể chạm tới, cho nên mỗi lần thấy hắn không phải tránh né chính là có lệ. Hai người bọn họ đều không nói được mấy câu, hắn cũng chưa từng có dũng khí cũng không có cơ hội biểu lộ tâm ý của mình với Minh Châu.

Hiện tại, nhìn nàng ngồi ở trong tẩm điện của mình, nhu thuận như vậy. Cả người Tạ Liễn đều giống như ngâm mình trong bình mật, ngay cả khóe mắt cũng mang theo chút ý cười.

"Ta chẳng qua chỉ uống một chén rượu, sẽ không say đâu. Không uống nghe chưa, ngươi mau bưng đi đi, không có chút mùi thơm nào." Minh Châu nắm mũi. Nhìn vào cái chén đen sì kia một cái liền chuyển ánh mắt. Có biểu cảm của tiểu nữ nhi hiếm có.

Tạ Liễn nhìn bộ dáng này của nàng, biết nàng đã say đến lợi hại. Ngữ khí càng thêm ôn nhu.

"Ta sai người đi chuẩn bị mứt, nàng uống một ngụm liền cho nàng ăn một cái, như vậy sẽ không đắng." Hắn khom lưng, hai mắt nhìn chằm chằm người trước mắt, cười nói: "Nàng ngoan chút."

P/s: 🐛🦷