Chương 3

3

Đỗ Nhược Sơ nhìn chằm chằm tin nhắn kia khoảng một tiếng đồng hồ, vẫn không sao hiểu được Tạ Dương lại đột nhiên gửi mấy lời này.

Theo lý thuyết, rất có thể nam sinh lúc chiều lấy nước của cô có quen biết Tạ Dương, sao đó đem chuyện này nói cho cậu biết. Nhưng theo cô nhớ, lúc nam sinh kia trông thấy ảnh của cô với cậu, phản ứng rất bình thản, đâu giống như họ có quen biết nhau.

Đầu óc Đỗ Nhược Sơ có chút rối, suy nghĩ một chút, coi như không thấy yêu cầu thêm bạn kia, đắp mền ngủ.

Hôm sau thức dậy chính là đến ngày huấn luyện quân sự chính thức, Đỗ Nhược Sơ ghét vận động, việc huấn luyện quân sự này chính là cực hình đối với cô. Dưới ánh mặt trời chói chang, thừa dịp huấn luyện viên không để ý, cô kéo mũ xuống, một lòng nghĩ kế thoát khỏi kỳ quân sự đáng sợ này, hoàn toàn quên đi yêu cầu kết bạn của Tạ Dương.

Mãi đến khi kỳ quân sự kết thúc, cô dành cả một buổi chiều để nghỉ ngơi mới hồi lại sức. Khi chuẩn bị đến Đại học C ngồi xổm chờ Tạ Dương mới nhớ đến cái yêu cầu kia.

Cô nhìn yêu cầu kết bạn đã hết hạn, sờ sờ mũi.

Để người đợi ta cả nửa tháng trời, bây giờ mới thêm thì có chút khó hiểu.

Vì vậy cô quyết định qua đại học C.

Cô ngồi ở sân thể dục một hồi liền thấy Tạ Dương, cậu mặc quần áo bóng rổ, trong tay cầm bóng, đập đập hai cái, xoay vòng, bên cạnh còn có hai nam sinh cùng nhau đi đến sân thể dục.

Đỗ Nhược Sơ siết chặt vạt áo, muốn đi chào hỏi, giải thích chuyện lần trước cho phải phép. Tay vừa giơ lên liền nhìn thấy một nam sinh ở phía sau chạy đuổi theo đám người Tạ Dương, tay cô liền dừng lại trên không.

Nam sinh kia không ai khác chính là người lần trước xin Wechat cô trong lần mượn nước lần trước.

Cô vội vàng trốn sang góc bên cạnh, trong đầu hiện ra một hình tam giác, ba đỉnh của tam giác là cô, Tạ Dương và nước khoáng. Nước khoáng thích cô, cô thích Tạ Dương, còn Tạ Dương với nước khoáng là anh em tốt.

Kế hoạch theo đuổi mà Đỗ Nhược Sơ dành cả một kỳ nghỉ hè để vạch chiến lược cuối cùng không còn đất dụng võ. Cô vốn đã tính toán hết, trước tiên đến đại học C giả vờ gặp Tạ Dương, sau đó cô lại mượn việc hai người là bạn trung học, ở nơi xa lạ này hẳn là phải tương thân tương ái, từ từ tìm hiểu, tình yêu rồi sẽ này nở theo thời gian.

Bây giờ gặp phải tình huống này… Đỗ Nhược Sơ thở dài, phiền não vô cùng. Tại sao tối hôm đó bố cô lại sai cô đi mua thuốc lá vào ban đêm cơ chứ, tại sao lại đυ.ng trúng người đàn ông say rượu kia. Nếu không có cuộc gặp gỡ tối hôm đó, Đỗ Nhược Sơ chắc rằng bản thân sẽ không bao giờ thích cậu.

-

Đỗ Nhược Sơ và Tạ Dương là bạn học cùng lớp trung học, nhưng Đỗ Nhược Sơ không thích nói chuyện với người khác. Vừa tan học đã thích đeo tai nghe đọc sách hoặc làm bài tập về nhà, không thân thiết với mấy bạn trong lớp lắm, kể cả Tạ Dương.

Lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau chính là đêm đó, ba Đỗ Nhược Sơ sai cô ra ngoài mua thuốc lá. Trên đường trở về cô gặp một người đàn ông say rượu.

Người đàn ông vốn nằm trên lề đường không nhúc nhích, Đỗ Nhược Sơ cho rằng hắn ta đang ngủ bèn cẩn thận đi qua, không dám thở mạnh. Không ngờ cô vừa đi tới bên cạnh,hắn đột nhiên đứng dậy túm lấy tay cô.

Cô bị hoảng sợ, sau khi phản ứng lại vội vàng giãy giụa.

Thế nhưng sức của người đàn ông quá mạnh, sự phản kháng của cô mà nói chỉ như gãi ngứa cho hắn. Trong lúc giãy giụa, cô nhìn thấy Tạ Dương ở bên kia đường.

Nam sinh mặc một chiếc áo thun màu đen, đầu ngón tay xoay bóng rổ đang nhìn về phía này.

Đỗ Nhược Sơ ném một ánh mắt cầu cứu đến cậu.

Một giây sau, quả bóng trên ngón tay nam sinh bay tới, đập chính xác vào tay tên đàn ông kia.

Người đàn ông đau đớn buông tay ra, nhìn sang bên kia đường, mắng một câu, “Thằng chó, muốn chết à?”

Tạ Dương vỗ nhẹ tro bụi trên bàn tay rồi đút tay vào túi quần đi tới, cậu bảo vệ Đỗ Nhược Sơ ở sau lưng, nói với người đàn ông, “Đừng có tùy tiện lôi kéo cô gái nhỏ nhà người ta, coi chừng có ngày bị tống vào đồn đấy.”

Người đàn ông mặt cúi xuống đất nói, “Lôi kéo cô gái nhỏ gì chứ, ông đây cũng không phải cầm thú, tao chỉ muốn cướp bao thuốc thôi.”

Đỗ Nhược Sơ theo bản năng bóp chặt điếu thuốc.

Tạ Dương nhìn cô có chút sợ hãi, suy nghĩ một chút, cũng không định dây dưa thêm với người đàn ông. Lấy mười đồng từ trong túi nhét vào tay hắn, sau đó khom lưng nhặt bóng lên, kéo Đỗ Nhược Sơ rời đi.

Buổi tối gió thổi nhè nhẹ, chàng trai với bóng dáng cao lớn, bàn tay kéo tay cô có chút thô ráp. Vết chai nhẹ chạm vào cổ tay trắng nõn của cô giống như có dòng điện chạy qua.

Cảm giác thật khó tả.

Đi được một lúc đến ngã ba đường, Tạ Dương buông tay cô ra hỏi, “Đi hướng nào?”

Đỗ Nhược Sơ chỉ vào con đường hướng bên trái.

Bên đó là hướng đến khu biệt thự, Tạ Dương cười, “Các bạn trong lớp đều nói rằng cậu là một phú bà, không ngờ là thật nhỉ?”

Cô mím môi, không trả lời.

Cậu đưa cô đến trước cửa, nhìn cô vào nhà rồi mới rời đi.

Đỗ Nhược Sơ trở về phòng ngủ, lén vén một góc rèm cửa sổ lên, chăm chú nhìn bóng dáng cậu trai đang rảo bước trên vỉa hè kia, trong lòng bỗng cảm thấy có chút cảm xúc khác lạ.

Năm đó cô còn nhỏ, không hiểu vì sao chỉ vì sự tiếp xúc nhỏ nhặt ấy mà trong lòng lại nảy sinh tình cảm. Nhưng cho dù không rõ thì sau ngày đó, cô vẫn bắt đầu không khống chế được mà chú ý Tạ Dương.

Cô biết cậu ngồi ở hàng cuối cùng gần cửa sổ, thích chơi bóng rổ, thích chạy đường dài, hầu hết các môn thể thao cậu đều thích. Biết cậu học tiếng Anh rất kém, Ngữ văn và Toán tệ đến không thể cứu chữa nhưng lại giỏi mấy môn học thuộc. Biết lúc ăn cơm cậu thích gọi hai món, một mặn một chay, cơm mỗi bữa đều phải xới cao như ngọn núi. Biết cậu rất rất khỏe, nước trong lớp đều là cậu khiêng lên, có thể khiêng hai bình nước mà bước như bay.

Tình cảm của Đỗ Nhược Sơ cứ yên lặng đâm chồi nảy lộc như thế nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Mãi đến hôm chụp ảnh tốt nghiệp, lúc này cô mới giật mình nhận ra thời gian hai người có thể thấy nhau mỗi ngày sắp đến lúc kết thúc, trong lòng mới mất bình tĩnh.

Cô đi tới chỗ nữ sinh đứng trước mặt Tạ Dương, do dự một lúc lâu, hỏi, “Cậu có thể đổi vị trí với tôi không?”

Đây là lần đầu tiên trong ba năm qua Đỗ Nhược Sơ chủ động nói chuyện với bạn học, bạn nữ kia hoảng sợ, lắp bắp nói, “C-c-c-có thể.”

Các bạn cùng lớp cũng cảm thấy ngạc nhiên, cố tìm điểm khác lạ, kết quả không phát hiện ra gì. Đỗ Nhược Sơ thích thu mình, yên lặng lại không bao giờ nói chuyện với ai. Tình cảm của cô đối với Tạ Dương cũng chưa từng biểu lộ ra, người ngoài nhìn vào căn bản đều không nhìn ra một chút manh mối nào.

Bức ảnh đó là bức ảnh duy nhất của Đỗ Nhược Sơ với Tạ Dương. Lúc máy ảnh được ấn nút chụp, cậu bỗng nhiên tiến lên, hơi cúi người, vươn hai ngón tay ra so tai thỏ ở trên đầu cô.

Cô cảm thấy trên đầu mình hình như có thứ gì đó chạm vào, ngẩng đầu lên nhìn, mắt chạm mắt với cậu.

Đèn flash sáng lên hai lần, hình ảnh ấy được thu vào máy ảnh.

Sau khi chụp xong nhϊếp ảnh gia gọi hai người lại, “Này, bạn học, hai người đợi đã.”

Nói xong anh ta chạy tới, đưa tấm ảnh vừa rồi cho bọn họ xem, “Hai người lúc này trông đáng yêu quá, tôi rất muốn rửa tấm này ra. Tôi sẽ dán chúng ở trước cửa tiệm ảnh và tặng hai tấm miễn phí cho hai bạn. Hai bạn thấy có được không?”

Đỗ Nhược Sơ hơi nghiêng người về phía trước nhìn một chút.

Cô ngẩng cổ lên, tầm mắt giao với Tạ Dương đang cúi đầu nhìn. Chắc là cậu không ngờ cô lại đột ngột ngẩng lên, trong mắt có chút mơ màng, lại vì khoảng cách giữa hai người quá gần, gò má hơi phiếm hồng. Còn cô, trong mắt đều tràn ngập tia sáng.

Cô còn chưa kịp trả lời đã nghe cậu nói, “Được thôi, nó rất đẹp. Anh cứ để nó chung với ảnh tốt nghiệp của lớp chúng tôi, lớp trưởng sẽ đến lấy nó sau.”

“Không thành vấn đề.” Nhϊếp ảnh gia nói xong lại nhìn bức ảnh, không nhịn được lại tấm tắc, “Nhìn nó cứ khiến tôi nhớ đến mối tình đầu của mình, bây giờ ra xã hội mới thấy tình cảm ở thời trung học mới đẹp làm sao, vừa ngây ngô lại hồn nhiên… Nhân tiện cũng chúc hai người thi đậu cùng một trường, mãi mãi ở bên nhau.”

Mặt Đỗ Nhược Sơ đỏ bừng, phẩy phẩy tay giải thích, “Chúng tôi không phải kiểu quan hệ đó.”

Nhϊếp ảnh gia buồn bực, chỉ chỉ Tạ Dương, “Không phải vừa rồi cô đổi vị trí với cô gái kia để đứng trước mặt cậu ta sao?”

Lần này cô không trả lời được, mặt đỏ bừng đi xuống khỏi bục.

Cậu cũng nhớ lại chuyện này, đuổi theo trêu chọc, “Nhỏ câm, có phải cậu thích tôi không?”

Cô mím môi, khó khăn trả lười, “Trường học cấm yêu sớm.”

Cậu còn định nói gì đó lại bị lớp phó thể dục phía đối diện vẫy vẫy tay, “Tạ Dương, đừng có lề mề nữa, nhanh xuống đây mấy người bọn mình chụp ảnh!”

Tạ Dương nhếch khóe môi, “Tới liền.”

Nói xong liền đυ.ng nhẹ vào Đỗ Nhược Sơ, “Cùng đi không?”

Cô nhẹ nhàng lắc đầu, “Không cần đâu, tôi về lớp.”

“Được rồi.” Tạ Dương đưa tay vỗ vỗ đầu cô, “Có phải trong đầu mấy người học giỏi các cậu ngoại trừ học tập ra thì không còn cái gì khác không?”

Cô không trả lời.

Nhưng trong lòng lại vụиɠ ŧяộʍ đáp lại, không phải, còn có cái khác, là một người.