Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta, Cả Triều Văn Võ Đều Điên Rồi

Chương 13

« Chương TrướcChương Tiếp »
Loại chuyện kỳ quái này, Ninh Hoàng đã từng thấy qua trong sách kỳ dị quái đàm, nhưng không ngờ trên đời lại thực sự có chuyện như vậy.

Ánh mắt Ninh Hoàng trở nên cực kỳ nguy hiểm.

Mấy vị đại thần phía dưới liếc mắt nhìn nhau, lập tức căng thẳng.

Không biết Hoàng Thượng vừa nghe được tin tức gì.

Bạch thượng thư lúc này cũng có một loại dự cảm không tốt, cảm giác bất an lan tỏa trong lòng, mồ hôi lạnh rịn ra từ trán, chảy dài xuống sống lưng.

Tiêu Viễn Sơn, cha ruột của Tiêu Phán Phán, cũng chung cảm giác lo lắng bất an.

Lý công công đứng một bên.

Ánh mắt uy nghiêm của Ninh Hoàng lướt qua từng vị đại thần bên dưới, dừng lại lâu hơn ở Bạch thượng thư và Tiêu Viễn Sơn.

Hai người toát mồ hôi lạnh, không nhịn được đưa tay lên lau mồ hôi trên trán.

“Tiêu ái khanh, nghe nói tiểu nữ nhi của nhà ngươi bị người đổi, trẫm tò mò, ngày mai mang nàng đến cho ta xem.”

“Dạ, bệ hạ.”

Bị người đổi ư? Tiêu Viễn Sơn không hay biết gì, chẳng lẽ là bị người ác ý tráo đổi, không phải ngoài ý muốn?!

Tiêu Viễn Sơn hoang mang đoán già đoán non.

Bạch thượng thư vừa muốn thở phào nhẹ nhõm.

Liền nghe Ninh Hoàng nói: “Bạch thượng thư, ngươi nuôi được một đứa con gái giỏi đấy.”

Dù giọng điệu Ninh Hoàng nhàn nhạt, nhưng Bạch thượng thư là ai chứ, một lão hồ ly đã lăn lộn trong quan trường nhiều năm.

Hắn không hề cho rằng lời này của Ninh Hoàng là khen mình.

Trong lòng Bạch thượng thư chợt lạnh đi, không biết nghịch nữ nào đã làm ra chuyện gì mà chọc giận đến mức hoàng đế phải nói như vậy.

“Về nhà đi thôi, Bạch thượng thư. Chuyện nhà không yên thì sao có thể lo chuyện nước được.”

“Vâng, bệ hạ.”

Bạch thượng thư như bị sét đánh giữa trời quang, trong đầu nhanh chóng điểm lại từng chuyện mình đã làm hoặc chưa làm qua.

Nghĩ đi nghĩ lại, dù nhà hắn "hòa thuận" như vậy, nhưng không thể nào đoán được đã xảy ra chuyện gì.

Hắn cúi đầu, bước nhanh ra khỏi Tử Thần Điện.

Các vị đại thần khác lặng lẽ cúi đầu, đánh mắt ra hiệu với nhau, không ai dám thở mạnh.

Uy quyền của hoàng đế thật là khủng khϊếp.

Một lát sau, Ninh Hoàng chậm rãi nói: “Tan triều.”

“Vâng, bệ hạ.”

“Vâng, bệ hạ.”

Mấy vị đại thần rời khỏi Tử Thần Điện, giống như không nhìn thấy nhau, vội vàng trở về phủ.

......

“Cha tiện nghi đã trở lại rồi sao? Chẳng lẽ ông ấy đã biết tất cả?”

Tiêu Viễn Sơn giật mình, biết cái gì chứ, ông ta sốt ruột trở về mà chưa kịp nghe ngóng gì cả.

Ông ta nhìn vào Vân Thư viện, ngoài Tiêu Đàm, mấy đứa con khác đều có mặt, cả lão thê của mình cũng đứng đó, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn chằm chằm vào ông.

Bên cạnh còn có di nương và thứ nữ của ông.

Không hiểu sao, Tiêu Viễn Sơn bỗng nhiên cảm thấy chột dạ.

“Cha, ngài đã về rồi.”

Tiêu Vân Vân đột nhiên đôi mắt ngấn lệ, ấm ức nhìn Tiêu Viễn Sơn.

“Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì? Nói với cha, cha sẽ làm chủ cho con.” Tiêu Viễn Sơn là người yêu thương con cái, thấy nữ nhi như vậy, lập tức đau lòng.

“Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa chứ, hảo con rể và hảo con dâu của ngài hôn nhau, còn hôn rất lâu nữa, tóm lại, hai người đó đã thông đồng với nhau, bị chúng ta bắt tại trận, tất cả mọi người đều biết rồi! Trừ ông?!”

Lời nói này không chỉ có Tiêu mẫu cùng mọi người nghe thấy, ngay cả di nương và thứ nữ cũng nghe được rành mạch.

Hai mẹ con kinh ngạc nhìn nhau, đó là giọng của tiểu thư mà, rõ ràng nàng không nói gì, tại sao các nàng lại nghe thấy được giọng của nàng?

Di nương khẽ lắc đầu, ý bảo con gái không cần để lộ ra.

Tiêu Viễn Sơn ngây người ra, ông vừa nghe thấy gì? Cái gì mà con rể và con dâu thông đồng?

Tiêu mẫu ho khan một tiếng, lạnh nhạt nói: “Bạch Nguyệt cùng Tần thú lén lút yêu đương trong phòng khách, bị chúng ta bắt gặp, ta muốn từ hôn, ngươi thấy sao?”

Tiêu mẫu trừng mắt nhìn Tiêu Viễn Sơn, như muốn nói rằng nếu ông dám không đồng ý, bà sẽ liều mạng với ông.
« Chương TrướcChương Tiếp »