Chương 17

Lão phụ im lặng, khuôn mặt nhợt nhạt, tóc đã điểm bạc. So với Tần Chấn Hoa, bà trông già hơn rất nhiều.

Bà nghe vậy liền trầm mặc.

Năm đó, khi phu quân được phong tướng quân, bà từng lo sợ sẽ bị hưu bỏ. Mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, cố gắng làm mọi cách để lấy lòng chồng, cho đến khi ông hứa rằng sẽ không bỏ bà, bà mới yên tâm.

Bà biết lần này Tần Chấn Hoa sẽ nói là làm.

“Ta mất mặt lâu rồi, ta không sợ bị cười nhạo nữa.”

"Đại nhi tử, đi cùng cha đến Tiêu phủ, lui hôn sự của đệ đệ."

“Vâng, thưa cha.”

"Nữ nhi, ngoan ngoãn học, cha sẽ sớm tìm cho con một lão sư tốt."

“Con đã biết, thưa cha.” Tiểu nữ nhi ngoan ngoãn gật đầu.

Hai đứa con cũng an ủi được phần

phần nào Tần Chấn Hoa, khiến ông cảm thấy mình chưa hoàn toàn thất bại. Ít nhất, ông vẫn còn hai đứa con ngoan ngoãn.

Riêng Tần Thú, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị từ bỏ.

Ở bên ngoài, hắn đã quen với việc phóng túng, nhưng về nhà, hắn dám cứng đầu không nhận sai, bởi vì hắn tin rằng cha mẹ luôn yêu thương, không bao giờ nỡ bỏ rơi mình.

Nhưng khi nhìn bóng lưng Tần Chấn Hoa rời đi, lòng Tần Thú không khỏi cảm thấy khủng hoảng và lạnh lẽo.

Hắn quay sang nhìn mẹ mình đầy căm tức, “Tất cả là tại ngươi! Ai bảo ngươi vô dụng, cha mới bỏ mặc ta!”

Một câu trách móc của đứa con yêu nhất khiến lão phụ đau đớn, lòng như bị đao cắt.

Bà ôm ngực, ngồi bệt xuống đất, cảm thấy cơn đau tim dữ dội kéo đến, ngực như bị bóp nghẹt, mắt tối sầm lại, từng đợt khó thở khiến bà không thể chống đỡ nổi.

“Phu nhân...”

“Nương...”

Nghe tiếng con gái gọi, lão phụ đột nhiên ngất đi, không còn tỉnh táo.

Trong viện lập tức trở nên hỗn loạn, mọi người chạy đôn chạy đáo nâng người lên, tìm đại phu.

Tần Thú, giống như không khí, bị mọi người coi như vô hình.

Ở một nơi khác, Bạch Thượng Thư giận dữ chống nạnh, mắng lớn.

“Giỏi lắm, ta Bạch Triết Hiền luôn cẩn trọng, luôn chú ý đến từng lời nói hành động, để tránh bị người khác công kích. Vậy mà không ngờ, ngươi... ngươi...”

Ông run rẩy, chỉ tay vào Bạch Nguyệt, tức giận đến mức không nói thành lời.

"Cha, con và Tần lang thật lòng yêu nhau, xin cha hãy cho phép chúng con. Ô... ô...”

Bạch Nguyệt vừa nói vừa rưng rưng nước mắt, càng khiến Bạch Thượng Thư phẫn nộ hơn.

“Ta, nữ nhi Bạch gia, không làm thϊếp! Nếu ngươi còn cãi lời, thì từ nay hãy rời khỏi Bạch gia, ta sẽ không coi ngươi là con nữa!”

Trong đại sảnh, những người khác của Bạch gia đứng yên lặng, thần sắc mỗi người một vẻ, nhưng trong mắt họ, đều lộ rõ sự phẫn uất và khoái chí.

Thậm chí, phu nhân Thượng Thư, Hứa Quân Thiến, cũng chỉ lạnh lùng nhìn con gái mình.

Bạch Nguyệt là thứ nữ của phủ Thượng Thư.

Hứa Quân Thiến không phải không có tình cảm, nhưng lúc này, bà buộc phải kiềm nén mọi cảm xúc, không để sự đau lòng và thương xót lộ ra.

Bà thực sự phẫn nộ không kém gì Bạch Triết Hiền.

Là một người mẹ, tình yêu thương của bà đối với con cái thậm chí còn nhiều hơn của Bạch Thượng Thư.

Nhưng hành động của Bạch Nguyệt đã không chỉ ảnh hưởng đến bản thân cô, mà còn liên lụy đến cả huynh đệ và tỷ muội, đặc biệt là các tỷ muội.

Nữ nhi của Bạch gia, dù là đã gả hay chưa, đều sẽ gặp phải những ảnh hưởng nghiêm trọng.

Đường đường là nữ nhi phủ Thượng Thư, đáng lẽ có thể trở thành hoàng phi, thậm chí vương phi, nhưng bây giờ, đừng nói là hoàng tử, ngay cả con vợ cả của một quan viên tam phẩm cũng không dám nghĩ tới.

Thậm chí, cả nhà Hứa gia cũng có thể bị liên lụy.

Đến nước này, Bạch Nguyệt vẫn không biết hối cải.

“Lão gia, lỗi tại thϊếp, là thϊếp không dạy dỗ tốt Bạch Nguyệt. Nhưng trước mắt, điều cấp bách là phải xử lý tốt chuyện này.”

“Ôi... không ngờ bệ hạ lại nói với ta rằng: ‘Gia sự bất bình thì lấy gì mà bình thiên hạ’, ta, Bạch Triết Hiền, thật sự hổ thẹn trước lòng tin của bệ hạ. Ta luôn coi trọng đạo đức, nhân nghĩa, lễ nghi, mà nữ nhi của ta lại...”

“Thôi, phu nhân, chúng ta cùng đến Tiêu gia thỉnh tội. Hôn sự này không thành, hãy trả lại lễ vật của Tiêu gia, thêm chút lễ vật để bù đắp."

"Lão gia, thϊếp nghe theo ngài.”

"Người đâu, kéo Tam tiểu thư đến từ đường quỳ gối, không cho ăn uống."

“Cha, cha, con không muốn... Mẫu thân, xin cứu con, cầu xin người...”

“Bịt miệng nó lại, kéo đi.” Hứa Quân Thiến lạnh lùng nói.

Bạch Nguyệt bị người hầu che miệng, kéo đi khỏi đại sảnh.

Còn việc xử lý Bạch Nguyệt thế nào, sẽ bàn sau.

Việc cấp bách bây giờ là phải cắt đứt quan hệ với Tiêu gia.

Ban đầu, việc kết thân là để tạo mối quan hệ tốt giữa hai gia tộc. Nhưng giờ đây, không biến thành thù đã là may lắm rồi.