Chương 1: Gặp gỡ

Dư Mộc Dương lần đầu gặp Thẩm Linh là ở xã đoàn kịch nói, khi đó hắn vừa lên năm nhất, chính diện tham gia dự thi. Khi đó Thẩm Linh đeo kính gọng vàng ngồi ở dưới đài ít khi nói cười, không nói một lời, nghe hắn đĩnh đạc huyên thuyên diễn thuyết, ánh mắt tràn ngập vô tình cùng lạnh nhạt khiến Dư Mộc Dương nghĩ ràng hắn bị lạc trọng tâm.

Sau lại hắn mới biết được, Thẩm Linh đối với ai cũng đều một bộ dạng như vậy.

Hôm nay sau cơn mưa, xã đoàn mở họp, Dư Mộc Dương liền đến từ sớm, hắn thấy ở cầu thang chỗ ngoặt thân hình thon gầy thẳng tắp, trên người mặc áo khoác cao bồi đang dọn vật nặng không ai khác chính là Thẩm Linh. Dư Mộc Dương ngừng bước chân, vội nhiệt tình chạy đến:

"Học trưởng, em giúp anh."

Trên mặt đất cầu thang đều là vệt nước mưa người đi qua đi lại, chỉ cần vô ý một chút đều có nguy hiểm. Thẩm Linh đang đứng trên bậc thang ngừng bước chân, sau thấu kính là đôi mắt phượng lạnh nhạt:

"Không cần."

"Không cần khách sáo, học trưởng." Dư Mộc Dương gan lớn, xem nhẹ Thẩm Linh lạnh nhạt, ý đồ muốn lấy đi cái rương trong ngực Thẩm Linh.

"Không cần." Thẩm Linh nhíu mày, việc nhỏ này anh có thể tự mình làm, anh không thích bởi vì thân hình thon gầy mà bị cho rằng là nhu nhược không thể tự gánh vác.

Cái rương có trọng lượng vượt quá dự đoán của Dư Mộc Dương, khi bị hai người kéo qua kéo lại không cẩn thận liền rơi xuống bậc thang.

"Học trưởng!" Dư Mộc Dương phản xạ có điều kiện mà bảo vệ Thẩm Linh, thân thể va chạm quấn lấy nhau lăn xuống tầng dưới. Đồ vật trong rương rơi rụng đầy đất, khăn trùm đầu của vu nữ, vương miện quyền trượng và nhiều vật dụng sắm vai kịch khác đều rơi khắp nơi trên mặt đất.

Dư Mộc Dương làm đệm lót dưới Thẩm Linh, tuy đã được bảo hộ nhưng Thẩm Linh vẫn cảm thấy toàn thân nhức mỏi.

Dư Mộc Dương trước tiên chịu đựng đau nhức xem xét tình huống của Thẩm Linh nói:

"Học trưởng, anh không sao chứ?"

Thẩm Linh xoa xoa cánh tay bị đau vì va chạm, cố nén nói:

"Không có việc gì."

Nội tâm Thẩm Linh: "Không có việc gì? Sao có thể không có việc gì được! Đau chết mất!"

Dư Mộc Dương khϊếp sợ, giương mắt nhìn chằm chằm Thẩm Linh, anh vừa nói gì đó? Đây là lời học trưởng nói sao? Hình tượng học trưởng cao lãnh.... băng rồi? Không xác định, lại nghe một chút.

Dư Mộc Dương thấy bộ dạng không nghĩ để tâm đến người khác của Thẩm Linh, xác định anh không hề nói gì, cảm thấy sao lại thế này? Tình huống gì đang xảy ra vậy?

"Tên nhóc này như thế nào đột nhiên nhìn chằm chằm mình vậy?" Tiếng lòng của Thẩm Linh lại vang lên.

Dư Mộc Dương xác định, hắn nghe được không phải tiếng nói mà là tiếng lòng của Thẩm Linh! Cùng ngày thường Thẩm Linh cố tình đè ép thanh âm hoàn toàn khác nhau, tiếng lòng của anh có thêm một phần ngây ngô trong suốt.

"Học trưởng, anh thật sự... không sao chứ?" Dư Mộc Dương thử hỏi lại một câu.

Thẩm Linh mặc kệ hắn, một bên dọn dẹp đồ vật rơi dưới đất, một bên hừ một tiếng đáp lại:

"Ừm."

Tiếng lòng Thẩm Linh:" Có sao có sao có sao! Cứ phải có sao mới vừa lòng tên nhóc nhà cậu đúng không! Rõ ràng có sao chính là cậu a!"

Dư Mộc Dương lại nghe thấy được, hắn nhanh chóng ngậm miệng, lấy tốc độ nhanh hơn dọn dẹp đạo cụ. Thẩm Linh liếc mắt nhìn hắn một cái, nội tâm lại bắt đầu phun tào: " Ách... Tên nhóc này làm sao vậy? Sắc mặt rất không thích hợp, cho rằng mình tức giận? Mình lại không phải kẻ nhỏ mọn như vậy!"

Khóe miệng Dư Mộc Dương hơi hơi cong lên, Thẩm Linh học trưởng thoạt nhìn bề ngoài tính tình quái dị, lãnh đạm không thích người khác nhưng nội tâm lại là bộ dáng lải nhải thậm chí có điểm.... Đáng yêu?

"Học trưởng, ngày mưa nền đất trơn, cẩn thận một chút, cái này em liền mang lên trước giúp anh." Dư Mộc Dương vừa nói vừa ôm lấy cái rương đã gom đủ đạo cụ chạy lấy người.

Thẩm Linh đứng tại chỗ có chút sững sờ nhìn vị học đệ tự làm như thân quen kia đi xa.