Chương 50: Nổ nồi

Chu Lục Lục đã tự xem qua sách nên cũng có ghi nhớ các bước luyện đan trong sách.

Giờ nhìn Hạ Vãn biểu diễn trực quan, trong lòng nàng lập tức hình thành khái niệm. Nàng không do dự mà học theo động tác của Hạ Vãn dẫn lửa linh lực xuống dưới đáy nồi, rồi lần lượt cho thảo dược vào trong nồi.

Sau đó nàng đậy nắp nồi lại, bắt đầu dùng nồi sắt hầm linh thảo.

Hạ Vãn chú ý đến động tác của Chu Lục Lục, hơi lo lắng.

Nhưng chính nàng ấy cũng đang luyện đan nên không thể phân tâm chú ý quá nhiều.

"Sư muội, sao muội không đợi tỷ hộ pháp cho, nếu nổ thì sao."

Chu Lục Lục vô tư vẫy tay: “Sư tỷ, không sao đâu, tỷ cứ tập trung luyện đan của tỷ trước đi, muội đã nắm chắc có thể luyện thành rồi."

Hạ Vãn nghe vậy đành phải để ý luyện lò đan của mình trước.

Nửa canh giờ sau, lò đan của Hạ Vãn tỏa ra mùi thơm thuốc. Nàng ấy vội kết ấn thu tay.

Mở nắp ra, trong lò đan đã có bảy viên đan dược.

"Bảy viên Bổ Linh đan trung phẩm, bình thường toàn là sáu viên, hôm nay ta phát huy vượt bậc rồi!" Hạ Vãn hơi phấn khích.

Nghĩ đến Chu Lục Lục vẫn đang luyện đan, nàng ấy vội lấy lọ thu đan dược rồi đến bên cạnh Chu Lục Lục.

"Tiểu sư muội, muội thế nào rồi?"

Trán Chu Lục Lục toát mồ hôi: “Vẫn ổn, chỉ là cảm thấy tay cứ giơ lên truyền linh khí hơi mỏi.”

Hạ Vãn ngửi mùi thuốc trong không khí, sắc mặt có hơi kích động.

"Tiểu sư muội cố gắng thêm chút nữa, mùi thuốc trong nồi của muội rất giống lúc sắp thành đan."

Chu Lục Lục nghe vậy bèn nở nụ cười: "Hì hì, muội cũng linh cảm sắp kết đan rồi."

Chu Lục Lục vừa dứt lời, cả cái nồi to bắt đầu lung lay.

Ngay sau đó, trong nồi truyền ra mùi thuốc thẩm thấu vào lòng người.

Thấy vậy, Chu Lục Lục chăm chú nhìn chằm chằm vào cái nồi: "Sắp thành công rồi! Sắp thành rồi!"

Thế nhưng...

"Bùm!"

Cái nồi nổ tung, vỡ vụn ra bốn năm mảnh.

Chu Lục Lục đứng gần nên bị nổ choáng váng, khuôn mặt nhỏ cũng bị khói đen hun đến đen thui.

Hạ Vãn cũng bị ảnh hưởng một chút, vốn định chỉnh lại quần áo, nhưng thấy Chu Lục Lục bị nổ đến mặt đen thui thì liền vội vàng chạy đến xem vết thương của nàng.

"Tiểu sư muội, muội không sao chứ?"

Thấy Chu Lục Lục không phản ứng, nàng ấy còn tưởng nàng buồn bã quá nên mới thế.

"Tiểu sư muội, không sao đâu, lúc tỷ mới luyện đan cũng thường xuyên nổ đan lắm."

Chu Lục Lục đưa tay quệt bụi đất trên mặt: “Hạ Vãn sư tỷ, rõ ràng muội đã ngửi thấy mùi thuốc mà..."

Hạ Vãn kết ấn, dọn sạch vết bẩn trên người giúp Chu Lục Lục.

"Tiểu sư muội, không sao đâu, đừng hoảng, lần đầu luyện đan ai cũng vậy."

Chu Lục Lục nhìn Hạ Vãn bằng ánh mắt đáng thương: “Sư tỷ, lần đầu tỷ luyện đan cũng nổ à?"