Chương 33: Hiên Nhi, Con Có Oán Trách Phụ Hoàng Không?

Khánh Dương công chúa nhanh chóng bình tĩnh lại sau một thoáng suy tư, nén nỗi hoảng loạn trong lòng xuống. Với vẻ mặt nghiêm túc, nàng nói với Lạc Hoàng:

"Hoàng huynh, ngươi cứ an tâm xử lý chuyện hậu cung và triều đình. Còn việc giải cổ và điều dưỡng thân thể của mẫu hậu, hãy để ta lo liệu."

Lạc Hoàng nhận ra sự kiên quyết trong ánh mắt của Khánh Dương công chúa. Vốn định khuyên nàng chăm sóc sức khỏe quan trọng hơn, nhưng nghĩ đến tính cách kiên định của hoàng muội, những lời khuyên nhủ ấy lại bị nuốt xuống. Cuối cùng, hắn chỉ nói:

"Tốt, vậy ta đành nhờ vào hoàng muội. Nhưng ngươi cũng phải chú ý tới sức khỏe của mình."

Khánh Dương công chúa mỉm cười gật đầu. "Hoàng huynh yên tâm, vì đứa con trong bụng, ta sẽ không làm việc gì quá sức."

"Hành đi! Ngươi hiểu rõ điều đó là tốt. Trời cũng đã tối, ta và Thái Tử sẽ trở về cung."

Nói xong, Lạc Hoàng đứng dậy. Do hành động quá mạnh, cảm giác đau nhói từ khuôn mặt bị đánh liền truyền đến. Hắn ngượng ngùng yêu cầu Khánh Dương công chúa đưa cho mình một chiếc mặt nạ bảo vệ màu thâm.

Chỉ khi đeo chiếc mặt nạ ấy, Lạc Hoàng mới khôi phục lại uy nghiêm của một đế vương, và dẫn đoàn người rời khỏi phủ công chúa.

Trong xe ngựa, Lạc Hoàng nhìn Thái Tử, người ngồi đoan chính trước mặt mình, với ánh mắt phức tạp.

Thái Tử cảm thấy da đầu tê dại, không chịu nổi ánh mắt soi mói của phụ hoàng, liền hỏi:

"Phụ hoàng, chẳng lẽ nhi thần mặc không chỉnh tề? Hay là nhi thần đã làm sai điều gì?"

Lạc Hoàng lắc đầu.

Thái Tử cúi mắt xuống: "Vậy chẳng lẽ nhi thần đã khiến người thất vọng?"

Lạc Hoàng lại lắc đầu.

Thái Tử tiếp tục dò hỏi: "Vậy là do..."

"Đều không phải." Lạc Hoàng ngắt lời Thái Tử, không muốn để con mình tiếp tục hỏi. Hắn thật sự lo lắng trước sự kiên định của Thái Tử.

Ánh mắt Thái Tử lóe lên, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lạc Hoàng, mong tìm được câu trả lời từ nét mặt của phụ hoàng. Nhưng, với khuôn mặt sưng đỏ như đầu heo của phụ hoàng, thật khó để nhìn ra được điều gì.

Lạc Hoàng thấy vậy, chỉ biết thở dài.

Sau một hồi suy tư, hắn chậm rãi hỏi:

"Hiên Nhi, ngươi có oán phụ hoàng không?"

Thái Tử giật mình, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhưng vẫn giữ nụ cười ôn hòa:

"Phụ hoàng, nhi thần chưa bao giờ oán trách ngài. Tại sao ngài lại hỏi như vậy?"

Thái Tử đá quả bóng trở lại cho Lạc Hoàng, khiến hắn cảm thấy vừa kiêu hãnh lại có chút chua xót.

Thái Tử đã trưởng thành, còn trẻ nhưng đã có lòng dạ sâu sắc, điều đó thật tốt. Nhưng điều làm Lạc Hoàng đau lòng là Thái Tử không còn thân thiết với hắn như khi còn nhỏ nữa.

Từ khi nào bắt đầu thay đổi như vậy? Hắn nhớ rất rõ, đó là từ bảy năm trước, khi Hoàng Hậu bị hắn làm tổn thương sâu sắc, và đứa con thứ hai của họ đã chết ngay khi vừa chào đời. Hai sự việc này khiến Hoàng Hậu tuyệt vọng đến tột cùng, và tâm hồn nàng như tro tàn.

Ngay cả Thái Tử, Hoàng Hậu cũng không quan tâm nữa, đóng chặt cửa cung, ăn chay niệm Phật, chỉ vì đứa con đã mất mà cầu nguyện, cắt đứt mọi liên hệ giữa họ.

Trước đây, Lạc Hoàng từng nghĩ Hoàng Hậu thật tàn nhẫn. Dù không còn tình cảm giữa họ, ít nhất nàng cũng không nên bỏ rơi Thái Tử, khi đó chỉ mới 6 tuổi.

Nhưng sau khi nghe tiếng lòng của ngoan bảo, Lạc Hoàng nhận ra mình mới chính là kẻ ngu xuẩn, chẳng trách ngoan bảo mắng hắn là "đại móng heo," bị hậu cung lừa dối, quay cuồng trong sự ngốc nghếch.

Lạc Hoàng tự giễu cười.

Hắn từng nghĩ mình là một đế vương thông minh và chính trực, nhưng nếu đổi lại là một vị vua khác, Hoàng Hậu đã sớm bị truất ngôi. Nhưng hắn, Lạc phưởng chính, mới là kẻ đại ngu xuẩn, không chỉ bị người trong triều đình lừa dối, mà còn bị hậu cung xoay vòng. Ngay cả mẹ mình khác thường, hắn cũng không nhận ra cho đến tận bây giờ.

Ha ha, thật buồn cười!

Mọi thứ hắn làm đều trở nên buồn cười đến tột cùng.

Hắn chỉ muốn nổi điên, gϊếŧ hết những kẻ đáng gϊếŧ, trừng phạt những kẻ đáng trừng phạt, và xét xử những kẻ đáng xét xử. Hắn không muốn tiếp tục làm kẻ ngốc, bị mọi người lừa dối.

Lạc Hoàng cười chua chát, khóe mắt ướt đẫm. Hắn nói với Thái Tử:

"Hiên Nhi, phụ hoàng biết tối nay ngươi định đi thăm mẫu hậu. Phụ hoàng không đủ can đảm để gặp mẫu hậu ngươi nữa, chỉ muốn nhờ ngươi chuyển lời cho nàng, có được không?"

Thái Tử kinh ngạc, "Phụ hoàng, xin mời nói."

Lạc Hoàng cúi đầu, giọng nói trầm thấp:

"Ngươi hãy nói với nàng rằng, ta đã mù quáng, làm nàng đau khổ, tuyệt vọng, và ta thực sự hối hận. Nếu nàng cảm thấy hoàng cung này là nhà tù, không muốn tiếp tục ở lại, ta sẽ trao cho nàng sự tự do."

"Phụ hoàng, ngài..." Thái Tử chấn động.

Phụ hoàng đã thông suốt rồi sao?

Chẳng lẽ muội muội và cô cô đã mắng tỉnh hắn?

Hoặc có lẽ sự thật bị phơi bày khiến lương tâm của hắn thức tỉnh?

Hoặc là vì chuyện bị đội nón xanh mà kí©h thí©ɧ đến mức này? Hắn đã bắt đầu nổi điên sao?

Lạc Hoàng nhận ra sự nghi ngờ trong mắt Thái Tử, cười tự giễu.

"Hiên Nhi, không cần ngạc nhiên, những lời này đều xuất phát từ lòng phụ hoàng. Ngươi chỉ cần chuyển lời lại cho mẫu hậu của ngươi. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."

Thái Tử cúi đầu, hàng mi khẽ rung, cung kính đáp: "Dạ, phụ hoàng."

Sau đó, trong xe ngựa không còn tiếng nói nào nữa.

Hai cha con đều im lặng, chỉ có tiếng gió lạnh rít qua, bánh xe lăn trên tuyết và tiếng vó ngựa vang lên.

Cho đến khi xe ngựa vào đến hoàng cung, Thái Tử mới đứng dậy cáo lui:

"Phụ hoàng, nhi thần xin cáo lui trước. Mong phụ hoàng giữ gìn sức khỏe, đừng quá lo lắng."

Lạc Hoàng gật đầu, lo lắng là cần thiết. Là một đế vương, sao có thể không lo lắng? Trừ khi hắn từ bỏ ngôi vị này.

Thái Tử ra lệnh cho nô tài và thị vệ lui xuống, mặc kệ gió lạnh thấu xương và tuyết rơi dày, một mình tiến về phía Khôn Ninh Cung, nơi ở của Hoàng Hậu.

Cánh cửa Khôn Ninh Cung vang lên tiếng gõ nhẹ trong màn đêm yên tĩnh lạnh giá.

"Nương nương, đã khuya thế này còn ai đến Khôn Ninh Cung? Có phải có việc gì gấp không?" An ma ma vừa khoác áo cho Hoàng Hậu, vừa tò mò suy đoán.

Hoàng Hậu với dung mạo đoan trang và thanh lịch, màu da trắng nõn, tuy chỉ mặc bộ y phục đơn giản và cài một cây trâm ngọc trên tóc, nhưng vẫn toát lên vẻ cao quý thanh tao. Nàng thở dài, nói với An ma ma:

"Ma ma, ngươi hãy tự mình tiếp Thái Tử vào. Nếu hắn đến thăm ta muộn như thế này, chắc chắn là có chuyện."

An ma ma ánh mắt sáng lên, trong lòng đầy kích động.

"Nương nương, ngài cuối cùng cũng chịu gặp Thái Tử sao?"

Hoàng Hậu trong lòng run rẩy, mắt ngập tràn nước mắt mờ mịt, cười chua xót.

"Hắn chung quy vẫn là con ta, ta làm sao có thể không quan tâm đến hắn?

Trước đây, ta không gặp hắn là vì lúc đó tâm trạng ta không ổn định, sợ rằng mỗi hành động lời nói của ta sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của hắn.

Không gặp hắn, lại là tốt cho hắn.

Điều này cũng rèn luyện cho hắn tính cách kiên cường, hơn nữa, Khánh Dương sẽ chăm sóc tốt cho hắn, không để hắn bị ức hϊếp trong hoàng cung."

An ma ma trong lòng thở dài.

Chính mình hài tử đương nhiên là chính mình mang hảo, mặc dù Khánh Dương công chúa sẽ chiếu cố hảo Thái Tử, nhưng Thái Tử điện hạ trong lòng, càng muốn muốn chính là tình thương của mẹ.

Ai, nương nương a nương nương!

Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường rồi !