Chương 46: Liên Cẩm Tặng Lạc Nhiễm Nhiễm Bản Mạng Ngọc Bội

Nam Cung Vũ: …o(╥﹏╥)o

Lạc Nhiễm Nhiễm không thể chịu nổi mà trừng mắt với hắn, thẳng thừng đảo một vòng đại bạch mắt.

"Thân cha à thân cha, ngươi dù sao cũng sắp chết rồi, thừa dịp ngươi còn chưa bị người khác gϊếŧ chết, tự cắt cổ đi!"

"Đỡ phải chết một cách hèn nhát."

Lạc Hoàng và Thái Tử không còn tức giận nữa, khuôn mặt họ dần trở nên nghiêm túc.

Lạc Nhiễm Nhiễm bĩu môi, vẻ mặt đầy thất vọng và chán nản.

"Bổn bảo bảo mới vừa nghĩ ra rằng, trong sách nói cha sẽ chết dưới tay của Nam Cung gia tộc."

"Nhưng cha không hề làm gì sai, mà Nam Cung gia tộc lại vu oan cho cha, nói rằng cha đã cướp đi bí tịch huyền thuật quý giá của họ, tất cả đều là lời bịa đặt."

Lạc Nhiễm Nhiễm càng nghĩ càng giận, lần nữa trừng mắt nhìn Nam Cung Vũ, trong ánh mắt đầy sự ghét bỏ.

"Tức chết bổn bảo bảo, cha không hề lên tiếng tự thanh minh cho mình, đã đành, lại còn có một thân huyền thuật cao siêu nhưng không chịu dùng để đối phó Nam Cung gia tộc. Cuối cùng, cha lại để mình chết thảm dưới tay họ."

"Hừ hừ."

Lạc Nhiễm Nhiễm bĩu môi, từ xoang mũi phát ra tiếng hừ lạnh.

"Những kẻ tìm chết ta thấy nhiều rồi, nhưng không ngờ còn có một người cha hào hiệp chủ động tìm chết."

"Ngươi nếu muốn chết thì nói thẳng. Bổn bảo bảo có thể tự tay gϊếŧ ngươi, ta không ngại gϊếŧ cha, còn có thể cho ngươi một cái chết nhanh chóng, không phải chết dưới tay người khác."

Nam Cung Vũ: (ц`w′ц)*

"Ngoan bảo, chuyện này là thế nào? Cha ngươi giờ đã có thê có nữ, không còn là kẻ cô độc nữa. Ta còn muốn vì ngươi mà tìm cách giải trừ mệnh cổ, sao lại có thể muốn chết một cách vô lý như vậy?"

"Tóm lại, chủ động muốn chết là điều mà cha không bao giờ làm!"

Lạc Nhiễm Nhiễm nhíu mày lại.

"Ai, từ từ, có gì đó sai."

Mọi người nghe thấy tiếng lòng non nớt của nàng, trái tim lập tức nhói lên, cảm giác như bị kiếm chỉ vào ngực.

"Trong sách không nói rằng cha có một đệ tử, vậy tại sao cha lại có một đệ tử bây giờ? Điều này không đúng chỗ nào?"

Lạc Nhiễm Nhiễm khó hiểu, nàng nhớ rất rõ trong sách không hề đề cập đến nhân vật Liên Cẩm này.

A, Liên Cẩm!!!

"Liên Cẩm Tiên Tôn!!!"

Tiểu nhân sâm tinh hậu tri hậu giác, cuối cùng cũng nhớ ra tên Liên Cẩm.

"Thiên nột, ta đúng là óc heo."

"Liên Cẩm Tiên Tôn vừa hạ phàm lịch kiếp, còn ta khi trong bụng mẹ đã hấp thu một giọt máu mang theo hương hoa sen và ẩn chứa linh lực bàng bạc."

"Linh lực của phàm nhân không thể có sức mạnh như vậy. Vậy nên, ta dám khẳng định, tiểu Liên Cẩm này chính là Liên Cẩm Tiên Tôn!"

Lạc Nhiễm Nhiễm kích động vặn vẹo thân mình, cố gắng nhìn xuống dưới. Nhưng hiện tại, nàng chỉ là một tiểu hài tử nên không thể nhìn thấy gì nhiều.

"A a a a, mợ, mợ, mau ôm ta lại gần Liên Cẩm Tiên Tôn. Đây chính là dưa mà ta luôn muốn ăn, lại tổng không thể ăn được dưa Liên Cẩm Tiên Tôn a!"

Hoàng Hậu tâm thần chấn động.

"Liên Cẩm Tiên Tôn!!!"

"Tiên Tôn a, đây chính là thần tiên chân chính. Khó trách ngoan bảo lại kích động như vậy, ta cũng rất kích động, mới vừa rồi tay còn run lên, suýt nữa đã làm rơi ngoan bảo."

Lạc Hoàng và Thái Tử trừng mắt lớn, không thể tin vào điều mình vừa nghe.

"Khó trách vị tiểu công tử này trên trán có một đóa hoa sen màu lam nhạt, tuổi nhỏ mà đã có khí chất bất phàm, không giống người thường."

"Chúng ta vừa rồi chắc không đắc tội với tiểu Tiên Tôn chứ?"

Nam Cung Vũ cảm thấy chấn động: ?(?"?"?)??????

"Ta đã biết từ lâu rằng tiểu đồ đệ của ta không phải người phàm, nhưng không ngờ lại là Tiên Tôn!!! Về sau ta phải làm sao đây?"

"Giờ thì ta chỉ biết xem đồ đệ như tiểu tổ tông mà cung phụng, vậy sau này… Thôi, thuận theo tự nhiên đi!"

Liên Cẩm nhíu mày: "Cái gì mà Liên Cẩm Tiên Tôn? Ta không phải! Ta chỉ là chính ta!"

Hoàng Hậu vội vàng ngồi xổm xuống, đổi tư thế để Lạc Nhiễm Nhiễm có thể nhìn rõ Liên Cẩm hơn.

Lạc Nhiễm Nhiễm mở to mắt tròn xoe, ánh mắt trong sáng, không lẫn một tia tạp niệm, chỉ có sự chân thành và thích thú.

"Oa nga! Nguyên lai đây là Liên Cẩm Tiên Tôn, lớn lên thật là đẹp mắt, hắc hắc, bổn bảo bảo thích."

"A a…" Lạc Nhiễm Nhiễm cười tươi, đưa tay nhỏ ra với Liên Cẩm. "Ngao ngao…"

Liên Cẩm bỗng dưng sững lại, nhìn tiểu nãi đoàn tử mềm mại trước mặt, lòng hắn như bị nhu hóa, rất mới lạ nhưng không chán ghét.

Thấy Liên Cẩm không phản ứng, Lạc Nhiễm Nhiễm ủy khuất không thôi, không ngừng kêu lên.

"Liên Cẩm tiểu ca ca, thật thương tâm, ngươi vì sao không nắm tay bổn bảo bảo? Ngươi không thích ta sao?"

Liên Cẩm mỉm cười, vươn tay nhẹ nhàng cầm tay nhỏ của Lạc Nhiễm Nhiễm, rồi từ trong túi móc ra một khối ngọc bội hình hoa sen.

"Muội muội, ngọc bội này là ta vừa sinh ra đã có, nó sẽ bảo vệ ngươi không bị yêu ma quỷ quái quấy rầy, còn có thể giúp ngươi vô bệnh vô tai. Nhớ kỹ, đừng bao giờ làm mất nó."

Hắn không nói rằng đây chính là bản mạng ngọc bội của mình. Ngọc còn người còn, ngọc hủy người vong. Đó là vật cực kỳ quan trọng, nhưng hắn lại nguyện ý đưa cho muội muội, chính hắn cũng không hiểu tại sao.

Lạc Nhiễm Nhiễm nắm chặt lấy ngọc bội, cảm nhận được linh khí bàng bạc bên trong, cùng với sinh mệnh lực mạnh mẽ, trong lòng vừa kinh ngạc vừa không thể tin.

"Ngọc bội này, thế nhưng là bản mạng ngọc bội!"

"Ta cũng có một bản mạng ngọc bội, nhưng trên đó không phải hoa sen, mà là một gốc cây nhân sâm."

Lạc Nhiễm Nhiễm nghiêm túc, giơ tay nhỏ muốn trả lại ngọc bội cho Liên Cẩm, "A a a…"

"Tiểu ca ca, đây là ngọc bội bản mạng của ngươi, quá trân quý, ta không thể giữ được. Ta sợ mình không bảo quản tốt, nếu ngọc bội hủy diệt, thì ngươi cũng không còn!"

Nàng không phải là một nhân sâm tinh ngốc nghếch, hiểu rất rõ tầm quan trọng của vật này. Liên Cẩm Tiên Tôn có thể đưa ngọc bội cho nàng dễ dàng như vậy sao?

Nghĩ đến việc Liên Cẩm Tiên Tôn đã phong bế ký ức Thiên giới, nên mới trở thành một tiểu hài tử đơn thuần và hào phóng. Ai, có lẽ ta phải chăm sóc hắn cẩn thận hơn, để hắn không bị người khác lừa gạt.

Liên Cẩm mỉm cười, lắc đầu: "Muội muội, ngọc bội đã tặng thì không thể lấy lại. Tiểu ca ca tin rằng ngươi có thể bảo quản tốt nó."

Lạc Nhiễm Nhiễm ngẫm nghĩ: "Thôi, dù sao ta cũng có không gian, tạm thời bảo quản cho tiểu ca ca. Ít nhất không cần lo ngọc bội bị người khác lừa mất."

Liên Cẩm: …Ngươi có lẽ đã hiểu lầm ta!

Lạc Nhiễm Nhiễm không rối rắm nữa, mỉm cười với Liên Cẩm.

"Có lẽ thế giới này đã thay đổi vì có một Liên Cẩm và một ta, khiến câu chuyện trong sách sẽ phát sinh dao động."