Chương 1

Mười dặm hồng trang, trăm rương sính lễ, mọi người khua chiêng gõ trống, phân phát tiền và kẹo mừng khắp nơi.

Khi mở mắt ra tỉnh lại từ trong bóng tối, ta đang ngồi trên lưng ngựa, trước mắt là khung cảnh vui vẻ nhộn nhịp của ngày cưới. Đi tới góc đường, trong mênh mang tuyết trắng, hiện ra một mảnh ngọc vỡ đang bị chôn vùi. Cảnh tượng quen thuộc này, ta đã từng nhớ lại vô số lần sau khi bị đoạt xác.

- Công tử?

Thư Kỳ đi theo hầu thấy ta ngồi yên một lúc lâu liền tiến lên nhắc nhở.

Trên đời này, thật sự có cơ duyên để sống lại một lần nữa sao?

- Thư Kỳ!

Ta hơi nhướn mày, cố xua đi cảm giác choáng váng trong đầu:

- Người dùng miếng vải bọc miếng ngọc kia lại, chớ đυ.ng tay vào.

Theo lời của cô hồn dã quỷ tự xưng là kẻ xuyên việt kia, chỉ cần miếng ngọc này dính máu người, hắn ta có thể cướp đoạt cơ thể của người đó. Lúc trước khi ta nhặt được miếng ngọc đã vô tình cắt phải ngón tay, hắn ta rất hài lòng với cơ thể này của ta, dương dương đắc ý rất lâu.

Đây là một tà ma lòng mang ác niệm, nếu để nó lại đây, nhỡ đâu bị người khác nhặt được sẽ sớm thành tai họa. Chẳng bằng đưa nó đến chùa Thánh An, nhờ Giác Độ đại sư tìm hiểu nguồn gốc của nó rồi niệm kinh siêu độ.

Chỉ là lúc này, công chúa Hòa Nghi còn chờ ta ở phủ, ta không thể vì thế mà lầm giờ lành.

- Dạ!

Người bình thường kết hôn còn có nhiều chuyện phải làm, huống chi đây còn là công chúa. Nghi thức tiến hành từ sáng tới tối, sau khi quỳ lạy tạ ơn trời đất, quân vương và cha mẹ, ta cuối cùng cũng có thể sắp xếp lại những ký ức hỗn loạn kia trong lúc đi mời rượu. Liên tục tỏ ra tửu lượng không tốt, ta giả vờ say rồi được Thư Kỳ đỡ vào động phòng.

Trong phòng, công chúa Hòa Nghi đang ngồi ngay ngắn trên chiếc giường được trải quả mừng, khuôn mặt bị che lại bởi khăn cưới, không hề động đậy, giống như một con rối tinh xảo. Ta đứng thẳng dậy, phân phó Thư Kỳ lui ra. Mặc dù ta uống không ít, nhưng dù sao cũng chỉ là giả vờ say, đầu óc vẫn còn tỉnh táo, ta thở ra một hơi rồi nhấc khăn cưới lên.

Công chúa hơi rũ mắt, môi hồng răng trắng, tuổi còn nhỏ, nhìn qua vẫn là một người thiếu nữ duyên dáng.

Đột nhiên trái tim ta bị rất nhiều những tâm tình phức tạp rót đầy. Có áy náy, có chật vật, có cả đau buồn và tiếc hận.

Ta và công chúa Hòa Nghi chưa từng gặp mặt. Trước khi được ban hôn, ta chỉ được nghe qua nàng ấy là người đoan trang, rộng lượng, dịa dàng hiền thục, tài danh lan xa.

Sau khi cướp đoạt cơ thể của ta, ác quỷ kia mềm nắn rắn buông, không dám để người khác phát hiện thân phận chân thật của hắn, nên cũng chỉ có thể làm trò bạo lực gia đình.

Thật ra ta không có lỗi với quá nhiều người.

Chỉ có công chúa. Ta nợ nàng ấy hai mạng người.

Sống lại một lần, thù phải báo, nợ cũng phải trả.

Phải trả như thế nào đây.

Dường như phát hiện ta thật lâu không lên tiếng, công chúa hơi nhích người, nói nhẹ nhàng:

- Dung công tử.

Lúc này ta mới nói câu đầu tiên:

-Công chúa có mệt không?

Công chúa Hòa Nghi lắc đầu.

Ta nghĩ một lát, đưa tay lấy mũ phượng trên đầu nàng ấy xuống, cẩn thận tỉ mỉ gỡ từng viên ngọc trai sáng bóng được khảm trên tóc nàng.

Sao không mệt được chứ? Cái thứ này ta nhìn đã thấy nặng rồi, nàng ấy đội cả ngày, phỏng chừng cổ cũng đã mỏi như muốn gẫy.

Công chúa thì thầm, ngẩng đầu nhìn ta, mái tóc đen nhánh trượt giữa nhưng ngón tay của ta, gò má thanh tú xinh đẹp được ánh nến phản chiếu, nhìn rực rỡ như hoa đào.

Nàng ấy hình như hơi kinh ngạc, lại có chút thẹn thùng, ánh mắt mãi không chịu dời khỏi khuôn mặt của ta.

Động tác của ta hơi dừng lại, giọng trêu chọc:

- Công chúa, trông ổn chứ?

Khuôn mặt nàng ấy không biểu hiện thêm điều gì, đôi mắt lại cụp xuống, ngón tay cũng co lại.

Thực ta nhìn ta lâu như thế cũng rất bình thường. Dù sao ta cũng được xưng là đệ nhất công tử của kinh thành, lớn lên với khuôn mặt thường xuyên được các quý nữ ném hoa lụa.

Cuối cùng ta cũng hoàn thành việc gỡ chiếc mũ phượng nặng nề đó, ta mỉm cười nhìn nàng ấy:

- Vi thần đi lấy chút đồ ăn nóng đến cho công chúa, cùng ăn chút nhé?

Dừng một chút, ta lại hỏi:

- Công chúa có muốn lấy nước rửa mặt trước không?

Nàng ấy hơi ngây người, hình như không ngờ thái độ của ta sẽ như vậy. Chợt công chúa nói:

- Rửa mặt trước đi.

- Tuân lệnh.

Kêu nước cho công chúa xong, ta sang phòng nhỏ khác rửa mặt, tiện thể thay bộ quần áo khác.

Về phòng gõ cửa, trên bàn đã bày một bát canh giải rượu và một bát bánh trôi đậu đỏ nóng hổi.

Điểm tâm ta thích nhất là bánh trôi đậu đỏ, hẳn là nàng ấy đã cẩn thận tìm hiểu qua sở thích của ta.

Công chúa thay bộ quần áo khác, cũng đã rửa đi lớp trang điểm nặng nề, nhìn trông thanh thoát, không vướng bụi trần. Thấy ta đến, đôi mắt nàng sáng lên, sau đó dịu dàng cười.

Trong giây phút này, một ý nghĩ hiện lên rõ ràng trong đầu ta: Nếu không thì đêm nay giẫm nát miếng ngọc kia đi. Dù sao, tên ác quỷ bắt nạt công chúa kia cũng phải chết không yên lành.