Chương 8

Hòa Nghi công chúa và Hoàng hậu mất một tuần để chép kinh phật.

Khi hồi phủ nàng ấy nói với ta:

- Ta đã nói với nương nương rồi, nương nương chỉ bảo ta cứ trở về đi.

Nàng cũng không nhụt chí, lại vào cung tìm Tĩnh phi và Thục phi.

Kết quả lần đầu tiên đã bị chặn ở ngoài cửa, còn gặp phải An Bình công chúa.

An Bình công chúa xưa nay được yêu thích, tính tình lại ngang ngược, cũng không hợp với Hòa Nghi công chúa, như thường lệ châm chọc khıêυ khí©h nàng ấy một vài câu mới để nàng ấy rời đi.

Thị nữ của công chúa rất tức giận và bất bình thay cho công chúa, khi kể đến chuyện này hai mắt rơm rớm, công chúa từ đầu đến cuối lại rất bình tĩnh.

Nàng ấy nói:

- An Bình không phải người xấu.

Thị nữ oan ức kể lại:

- Hai năm trước còn đỡ, bây giờ tính tình của An Bình công chúa càng ngày càng kiêu căng, đây rõ ràng là cố tình trút giận lên người công chúa.

Bùi Thính Hòa liền trầm mặc, buổi tối nói với ta:

- Phò mã của An Bình … đối xử với chị ấy không tốt.

Vì mấy năm không mang thai, phò mã của nàng ta nâng một thϊếp thất, An Bình vào cung khóc kêu với Hoàng thượng, Hoàng thượng chỉ thở dài, kêu nàng ta hiểu chuyện chút.

Dù An Bình là công chúa, nhưng phò mã chẳng qua cũng chỉ nạp thϊếp và đối xử lạnh nhạt, hơn một tháng không đến phòng của với nàng ta, việc này Bệ hạ cũng không xen vào được.

- Phò mã của nàng ta không tốt nhưng nàng ta không nên trút giận lên nàng, nàng ta làm thế là không đúng.

Ta xoa đầu công chúa:

- Nhiễm Nhiễm, không cần chịu đựng và hiểu chuyện như thế.

Nàng liền xích lại gần ta thủ thỉ, hơi thở nóng ấm phả vào gáy ta, hơi ngứa:

- Nhưng ta nghĩ đến phò mã của ta tốt như vậy khiến ta cảm thấy chị ấy thật đáng thương, chị ấy trút giận lên ta cũng không sao cả.

- Công chúa học ở đâu thế …

Ta buồn cười:

- Còn có thể nói những lời khiến ta vui vẻ như vậy.

- Ta chỉ nói thật mà thôi.

Nàng ngước mắt lên, môi hồng răng trắng, niềm hạnh phúc tràn ra khóe mắt:

- Dung Tự là phu quân tốt nhất trên đời này.

Tay ta dừng lại:

- Nàng gọi ta là gì?

- … Phu quân.

- Ừ.

Lần đầu tiên trong đời, ta thấy trái tim mình đã tan thành nước.

Thế là ta hôn lên môi nàng, dập tắt ánh nến bên cạnh.

Một đêm mộng đẹp.

Hoàng hậu về cung vừa lúc sinh nhật của mình, trong cung cử hành cung yến, ta kết bạn với công chúa tham dự.

Trong tiếng sáo trúc, Hoàng hậu thong dong lấy ra một quyển kinh phật.

- Đây là quà sinh nhật bản cung thích nhất năm nay.

Ngài ấy nói:

- Có một đứa nhỏ mang tới, nói là tặng cho ta.

Phật kinh được mở ra, chữ viết bên trên dù non nớt nhưng vẫn sạch sẽ xinh đẹp.

- Là một bé gái, nói những chữ này là do nữ quản lý của Từ Tế đường dạy, còn nói đội ơn Bệ hạ đã cho công chúa dạy các bé ấy những thứ này, bé gái đó là đứa trẻ duy nhất trong thôn biết chữ.

Hoàng hậu nương nương đoan trang, bình tĩnh ngẩng đầu lên:

- Bệ hạ nhìn những chữ này, cảm thấy thế nào?

Cả yến hội đều yên tĩnh.

Nụ cười trên mặt Bệ hạ dần nhạt đi:

- Hoàng hậu có ý gì?

Lại thấy Thục phi nương nương ngày thường quyến rũ yêu kiều, bỗng khẽ cười:

- Bệ hạ, thần thϊếp cũng thấy những chữ này trông thật dễ nhìn, nếu trước đây thần thϊếp có cơ hội hiểu biết chữ nghĩa giống anh em trong nhà thì bây giờ đã có thể cùng bệ hạ ngâm thơ đối tác, viết vài bức tranh chữ để Bệ hạ treo lên tường, nghĩ thôi đã thấy thích rồi.

Ngay cả Tĩnh phi lạnh nhạt ít nói cũng để để chén xuống:

- Gần đây hoa trong cung không tệ, hình như là do Hòa Nghi công chúa dâng lên.

An Bình công chúa im lặng hồi lâu, hai tay khoanh trước ngực, không tình nguyện tiếp lời:

- Nhi thần cũng biết nông dân trồng hoa kia, là một góa bụa do Hòa Nghi tìm đến, trong kinh không ai chăm sóc hoa giỏi bằng nàng ta, phấn thoa mặt do nàng ta làm cũng rất tốt, nhi thần đã mua mấy hộp rồi.

Đúng lúc này, phi tần trong cung lần lượt góp lời. Các nàng ấy giống như những đóa hoa rực rỡ đang nghênh đón mùa xuân thứ hai, nở rộ trong bữa cung yến này.