Chương 12

Nhϊếp Nghi không thấy cô gọi. Nỗi bất an dâng lên ngập đáy lòng, tranh thủ ghé đến đây thăm.

Lâm Băng không sao. Cả người cô đều sạch sẽ, thơm mùi sữa thanh thuần. Làn da trắng mịn, không có một vết thương. Có điều đã gầy đến lộ xương, hốc hác khó coi, vết bầm trên gương mặt chỉ vừa xẹp lại một ít, không có một chút phúng phính mũm mỉm của một đứa trẻ. Cô khóc nỗi cõi lòng anh đều tê dại.

Bàn tay nhỏ ôm chặt lấy cần cổ anh, muốn ôm chặt bóng người vững chãi, mạnh mẽ vào lòng, cầu anh cứu lấy. L*иg ngực Lâm Băng co thắt từng cơn, đều ở trên người anh trút xuống. Bên vai bị thấm ướt một mảng.

Cô co ro trên người anh, bị cỗ đau đớn kia giày vò đến không thể ra dạng con người nữa. Nhϊếp Nghi để mặc cô gào khóc. Chỉ như thế mới nguôi ngoai đi một chút.

Lâm Băng nằm trọn trong ngực anh trốn, như một con thú nhỏ đang ẩn nấp trong bụi cây lớn vững chãi, thầm hi vọng bụi cây kia sẽ che chắn cho mình khỏi thú dữ độc ác và sương gió mưa bão...

Sự dựa dẫm của cô giống như một mảng dây leo yếu ớt mềm mại, quấn chặt, bám rễ trên người anh.

Rất hiếm khi... Rất hiếm khi... Nhϊếp Nghi thấy thương tâm như vậy. Cõi lòng từ một khối băng nung thành một hồ nước ấm.

Lâm Băng bỗng hoá thành nơi mềm mại nhất trong lòng của anh.

"Bọn họ đánh con?".

Cô lắc đầu nguầy nguậy.

"Còn tệ hơn cả đánh...".

Mắt cô đều đã nhoèn, tựa như có thể tan ra thành nước.

"Không sao, có ta ở đây rồi. Ta chắc chắn sẽ bảo vệ được con" - Nhϊếp Nghi luyến tiếc nhìn vào đứa trẻ ngây ngô đang vội lau nước mắt - "Băng, con có thấy chiếc camera ở tiền sảnh và phòng khách không? Ta nhất định sẽ cứu con bằng cái thứ đó!".

Sự cương trực của Nhϊếp Nghi, cùng cả sự vững chãi đáng tin kia tựa như một tia nắng ấm, khiến uất ức bao ngày vụt tan trong chốc lát.

Nhϊếp Nghi thật sự quá đẹp trai. Không phải ở vẻ bên ngoài, mà từ trong linh hồn của anh, là một loại hào quang chính trực lấp lánh. Lâm Băng bị cuốn sâu vào đó, tưởng chừng mãi mãi không thoát ra được.

Lúc anh nắm lấy vai cô, ánh mắt quyết liệt, không khoan nhượng.

Anh sẽ giúp cô trừng trị kẻ xấu!

"Camera đó là do anh con gắn... Anh con sợ có trộm. Nhà con đều không ai biết dùng".

"Con có biết đầu ghi hình camera đó, nằm ở đâu hay không?".

Lâm Băng gật gật đầu, thành thực nói.

"Trong phòng anh con!".

"Dẫn đường cho ta xem".

Vào lúc cô tuyệt vọng và bất lực nhất, chính Nhϊếp Nghi đã trao cho cô công cụ để đào lấy sự tự do. Có điều, anh đã không ngờ tới.