Chương 27

Trong lúc anh còn đang thấy khó hiểu thì Lâm Băng đi đến nhìn vào mớ hồ sơ vụ án đang bừa bộn trên bàn Nhϊếp Nghi. Trên tờ giấy ngập tràn những hình ảnh thi thể, tay một nơi, chân một nơi. Ruột gan và nội tạng đều bị lôi ra, bét nhè trên đất.

Nhϊếp Nghi giật mình, che lấy mắt của Lâm Băng. Mà cô nhìn những thứ hình ảnh này, trên mặt vô cảm.

"Trẻ con không nên nhìn những thứ này!" - Anh nói, vội vàng cất chúng đi.

Toàn là những hình ảnh man rợ. Nhϊếp Nghi ngày trẻ ban đầu nhìn thấy thi thể, cũng mấy ngày không ăn uống được gì.

Vậy mà Lâm Băng...

"Không sao mà, em thấy có gì đâu!".

Thậm chí cô còn giật lại mớ đó từ tay anh, tỉ mỉ đọc và xem hình. Ngón tay vuốt vuốt lên những bức ảnh.

Nhϊếp Nghi thấy có hơi rợn người.

Kẻ sát nhân máu lạnh nhất cho dù ở trước mặt anh thì tâm lý của anh cũng chưa từng biến chuyển. Nhưng trước mặt anh lại là một cô gái bé nhỏ, 12 tuổi, ngây thơ thuần khiết...

Nhϊếp Nghi dường như đang phải xem một quá trình của một cô gái đang trở thành một tội phạm vậy.

"Lâm Băng...".

"Dạ?".

"Nhóc thử trả lời một câu đố nhé!".

Lâm Băng ngây ngốc gật đầu.

"Trong đoàn xiếc có hai người lùn, một người bị mù. Một hôm, ông chủ đoàn xiếc nói với họ đoàn xiếc chỉ cần một người lùn. Hai người lùn này đều vô cùng mong muốn giữ được công việc này để sinh sống. Kết quả, sáng sớm ngày hôm sau, người lùn mù đã tự sát trong phòng mình. Trong phòng có các đồ dùng bằng gỗ và đầy những mẩu gỗ thừa nằm dưới đất. Theo em tại sao người lùn kia lại tự sát?".

Cô nhóc nheo nheo đôi mắt tròn, thản nhiên suy nghĩ.

Phòng của Nhϊếp Nghi khá bé. Trong phòng chỉ có một cái cửa sổ. Buổi sáng do cơ quan chủ trương tiết kiệm điện nên mọi người đều mở cửa để gió lùa vào và dùng ánh nắng chiếu sáng khắp căn phòng.

Hình hài Lâm Băng nhỏ bé, lướt qua chỗ bị khuất sáng, ngồi xuống hàng ghế nhựa. Nửa trên gương mặt cô đều bị bóng tối che khuất, để lộ ra khuôn miệng nhỏ, cong lên thành nụ cười.

"Nhiều mẩu vụn gỗ như vậy... Chắc chắn đã bị chú lùn còn lại cưa đi rồi. Chú lùn kia tỉnh dậy hẳn đã nghĩ mình cao lên nên đã tự sát".

Lâm Băng đã giải được nhưng cô nhìn được ra Nhϊếp Nghi không vui. Thậm chí ánh mắt của anh khác lạ hơn rất nhiều, so với trước.

"Chú, em trả lời có đúng không? Chẳng nhẽ em đã nói sai chuyện gì à?".

Nhϊếp Nghi lắc đầu, không hề cười.