Chương 15: Kế Sách.

Mặt trời nhô lên, một ngày mới lại đến mang theo ánh bình minh.

Từ sáng sớm, toàn bộ Lâm gia đều rơi vào một bầu không khí mờ mịt, quỷ dị.

Mỗi người đều đang nhìn ngó nhất cử nhất động của người khác.

Quách Xuân Lan để mắt đến phản ứng của Lâm Vĩ Khang đối với Tưởng Lan, nhưng Lâm Cẩm Vân lại quan tâm đến thái độ Quách Xuân Lan đối với Tưởng Lan, Lưu Phượng lại giống như mèo lén lút.

Mà Tưởng Lan, đều để ý những ánh mắt của mọi người nhìn về phía mình.

Một bầu không khí quỷ dị đang tràn ngập giữa bốn nữ nhân trong Lâm gia.

Quách Xuân Lan một đời cường thế, chăm chỉ, đối với con trai mình mọi chuyện bà đều không bỏ ngoài mắt. Nhưng lần này bà cũng không biết rõ nguyên nhân Lâm Vĩ Khang đột nhiên sao lại không thích Tưởng Lan.

Sau giờ cơm tối, bà đơn độc kéo Lâm Vĩ Khang đến một bên dò hỏi, nhưng bất kể bà dụ dỗ cỡ nào Lâm Vĩ Khang đều nhất quyết trả lời "Không biết", càng truy hỏi hắn càng mãnh liệt nổi giận và trốn tránh.

Quách Xuân Lan thấy nhi tử sẽ không trả lời nguyên nhân, không thể làm gì khác là tạm thời buông tha hắn, rồi lại đưa ánh mắt đến trên người Lâm Cẩm Vân. Trực giác nói cho bà biết, nữ nhi của mình nhất định biết nguyên nhân, bởi vậy nên tối hôm qua đối với ý định của mình mới nhất quyết phản đối như vậy.

Bà đối với Lâm Cẩm Vân đi thẳng vào vấn đề để hỏi ra nghi vấn của mình.

Lâm Cẩm Vân tối hôm qua dĩ nhiên là đã nghĩ xong lý do để thoái thác, ung dung đáp lời: "Mẹ, kỳ thực không liên quan gì đến Tưởng Lan, ca thực ra là khí ta."

"Làm sao lại thế được? Hắn giận ngươi cái gì?"

"Trước hắn nói với ta khi Tưởng Lan đến phòng, ta sẽ không đến phòng tìm hắn chơi. Hắn luôn luôn thích dính lấy ta, thấy ta không đến, hắn tự nhiên mất hứng, lại cảm thấy đây là do Tưởng Lan gây ra, liền đem oán giận trút trên người nàng."

Quách Xuân Lan suy nghĩ một chút, buồn bực nói: "Vậy bình thường hắn cũng cùng Tưởng Lan chơi cũng rất tốt, không thấy hắn phát giận a. Buổi tối hai ngày trước không phải còn rất tốt sao, tại sao qua lễ lại bắt đầu nổi giận?"

Lâm Cẩm Vân nhanh tiếp lời: "Mẹ, ca làm sao có thể dùng lý lẽ thường mà đoán được chứ. Hắn vẫn là tính cách trẻ con, có thể cười với bất kỳ ai nếu người đó bồi hắn chơi, ngay cả Đại hoàng hắn cũng coi như là anh em. Có lẽ Đoan Ngọ ngày đó, ta đã làm hắn mất hứng."

"Ngươi đã làm gì?"

"Ngày đó khi xem xong đua thuyền ta dẫn hắn đến Tưởng gia, trên đường đến ta có mua lễ vật, hắn muốn ăn kẹo, ta không cho hắn ăn, ta nói kẹo này là đưa cho hai tỷ đệ Tưởng Lan. Có lẽ là bởi vì vậy nên hắn đối với Tưởng Lan càng thêm oán giận. Hơn nữa tối hôm qua, hắn cũng không quá chán ghét Tưởng Lan? Ca tuy rằng ngốc nghếch, nhưng đối với đồ vật hắn thích thì hắn luôn vô cùng để ý, không dễ dàng để người khác chiếm mất."

Quách Xuân Lan gật đầu một cái, đối với lời giải thích của Lâm Cẩm Vân cùng không phát sinh nghi ngờ.

Nhưng bà lại oán trách nói: "Đang yên đang lành ngươi dẫn hắn đi Tưởng gia làm gì?"

"Muốn đi nhìn xem nhà Tưởng Lan một chút, ca lúc đó cũng đòi đi."

"Vậy ngươi nói, hiện tại làm sao đây? Ca ngươi nếu như chán ghét nàng, việc này phải làm sao đây?"

"Mẹ, ca đang nổi giận, ngươi càng ép hắn, hắn càng đâm ra chán ghét Tưởng Lan hơn, như vậy càng khó giải quyết hơn."

"Nhưng. . . "

"Mấy ngày nay để ta bồi ca chơi."

"Đúng đúng, hắn mỗi lần mất hứng cũng chỉ thích chơi với ngươi. Ngươi tốt nhất khuyên bảo giảng giải hắn, cũng nói tốt Tưởng Lan một chút cho hắn nghe, kéo Tưởng Lan với hắn chơi cùng nhau. Hắn tính tình trẻ con, vui chơi liền hết giận, cũng sẽ không còn giận nữa."

"Mẹ, vậy Tưởng Lan tạm thời vẫn ở trên với ta đi. Ca hiện tại oán giận, chờ khi hắn bình thường lại rồi lại tính sau."

"Cứ vậy đi."

Lâm Cẩm Vân nhìn thấy mẹ mình vẻ mặt đồng ý, ngực thở phào nhẹ nhõm, mặc dù căng thẳng đi qua nhưng phảng phất một chút hổ thẹn.

Nội tâm kêu gào, nhưng cô trước sau như một mà lựa chọn phớt lờ đi phần tình cảm chân thật mỏng manh này.

Cô tự nói với chính mình, toàn bộ đều là vì cái nhà này.

Mấy ngày tiếp theo, Quách Xuân Lan quả nhiên không có chú ý đến chyện này nữa. Lâm Cẩm Vân cũng thực hiện lời hứa của mình, vừa ở phòng bồi hắn chơi, thậm chí còn dẫn hắn đến công viên chơi.

Nhưng đối với lời căn dặn của mẹ mình Lâm Cẩm Vân chỉ thực hiện được phân nữa.

Cô chỉ ở trước mặt Lâm Vĩ Khang nói Tưởng Lan thật tốt, nỗ lực loại bỏ địch ý của Lâm Vĩ Khang đối với Tưởng Lan, nhưng lại không cho hai người cùng một chỗ nhiều.

Quách Xuân Lan yên lặng quan sát mấy ngày nay, cuối cùng nhìn không có biến chuyển, liền hướng Lâm Cẩm Vân hỏi, Lâm Cẩm Vân lại lấy thời cơ không thích hợp để làm lý do thoái thác.

Nhưng nguyên nhân chính xác chỉ có mình cô mới biết rõ, chỉ có mỗi khi đêm xuống vắng người thì cô mới dám yên lặng để lộ nội tâm của mình, một mình đối mặt với cái bí mật này thật khó khăn.

Đối với Tưởng Lan, cô là đang che dấu tâm tư hẹp hòi của mình.

Lâm Cẩm Vân cũng vì phần tâm tư này của mình mà cảm thấy ti tiện cùng hổ thẹn, nhưng chỉ cần nhìn thấy được một cái cười của Tưởng Lan, mọi áy náy đều sẽ được dễ dàng thay thế, tan biến không còn một chút nào.

Lúc này, cô thấy Tưởng Lan đang ngồi trước cửa lặt rau nhưng lại lộ ra vẻ mặt sầu não, liền theo bản năng muốn đến gần nàng, muốn biết trong lòng nàng vì cái gì mà không thoải mái, muốn làm bất cứ việc gì có thể để nàng vui vẻ.

Tưởng Lan nghe được phía sau có tiếng bước chân truyền đến, xoay người liếc mắt một cái, thấy Lâm Cẩm Vân đang hướng mình đi đến.

"Sao không đi bồi Vĩ Khang chơi?"

"Hắn kêu nóng, muốn đi tắm."

"Ngươi đã chuẩn bị nước cho hắn chưa?"

"Rồi."

"Nước ấm hay nước lạnh? Hôm nay trời rất nóng, nhưng cũng không thể cho hắn tắm nước lạnh được."

Lâm Cẩm Vân có chút cáu kỉnh nói: "Ta chuẩn bị nước ấm, ngươi yên tâm đi."

Tưởng Lan lại không nghe ra được trong lời nói của cô có chút bực bội, lại hỏi: "Vĩ Khang bình thường ngoại trừ xem ti vi, xem sách về nhân vật phản diện, vẽ tranh ra còn thích làm gì nữa?"

"Hắn thích cùng Đại hoàng chơi."

Tưởng Lan cười khổ nói: "Xem ra không có chuyện ta có thể làm được."

Lâm Cẩm Vân giờ mới biết được nguyên nhân làm cho nàng không vui, lòng nổi lên ghen tuông, nhưng lại không dám biểu lộ ra ngoài, chỉ mím môi không nói lời nào.

"Cẩm Vân."

"Hử?"

"Lần sau ngươi dẫn Vĩ Khang ra ngoài chơi có thể cho ta đi cùng có được không?"

". . . "

"Cẩm Vân?"

"Ừ, được, lần tới sẽ mang ngươi cùng đi."

"Cảm ơn."

Lâm Cẩm Vân không có trả lời Tưởng Lan, chỉ hướng nàng cười nhạt.

Một tuần sau, Lâm Cẩm Vân đang sắp xếp cơ hội để ra ngoài.

Lâm Vĩ Khang biết được buổi tối Lâm Cẩm Vân muốn dắt hắn ra ngoài xem phim, hưng phấn mà ăn rất nhiều chén cơm, sự phấn khích và đầy bụng làm cho hắn không ngủ trưa được, sau giờ cơm trưa hắn liền chạy đi hỏi ý kiến mẹ mình.

Mặc áo tay ngắn thích hợp không?

Mang đồ ăn vặt nào để đi rạp chiếu phim?

Có thể mang Đại hoàng đi theo được không?

Quách Xuân Lan không có tinh thần mà cùng hắn giải đáp thắc mắc, chỉ phụ họa với hắn vài câu rồi cũng đi ngủ.

Lâm Vĩ Khang thì ngược lại một chút cũng không có cảm giác buồn ngủ, hắn đẩy đẩy vai Quách Xuân Lan, phát hiện mẹ mình đã ngủ mất, không thể làm gì nữa nên đành một mình chạy đến sân chơi với Đại hoàng.

Cái này nói chơi một chút liền là toàn bộ thời gian buổi chiều.

Vì vậy, đến chạng vạng, hắn liền đã ngủ, ai gọi cũng không có tỉnh lại.

Quách Xuân Lan biết tính nết của con mình, một khi ngủ liền khó có thể đánh thức, liền nhìn Lâm Cẩm Vân nói: "Hay là đổi lại ngày mai đi xem đi, anh ngươi có lẽ là buổi chiều chơi quá sức, nên mới ngủ kêu thế nào không dậy nổi."

Lâm Cẩm Vân không biến sắc nhìn Tưởng Lan, nhìn thấy nàng không lên tiếng khuôn mặt điềm tĩnh và diệu dàng. Suy nghĩ một chút Lâm Cẩm Vân mang theo nóng nảy cùng không cam lòng nói: "Vé đã mua, không đi không phải rất lãng phí sao. Ngày mai lại là thứ bảy, vé có thể không dùng được."

Quách Xuân Lan khó xử, lại cúi người lay động vai Lâm Vĩ Khang, nhưng chỉ làm cho hắn bực mình chuyển người nói mớ.

Lâm Vĩ Kiện đứng một bên nhìn không được nữa, kéo Quách Xuân Lan ra cửa khuyên: "Mẹ, người để A Vân cùng Tưởng Lan đi xem a. Đừng vì Khang tử lại khiến cho A Vân mất vui, ta thấy nàng thật muốn đi."

Quách Xuân Lan giờ mới phát hiện mình có chút quá đáng, lần này được đứa con lớn nói cho tỉnh ra nhất thời cảm thấy mình thiên vị, liền vội vàng nói Lâm Cẩm Vân và Tưởng Lan hai người đi xem phim.

Lâm Cẩm Vân cực kỳ cao hứng, nét mặc tuy bề ngoài tỏ ra tiếc nuối thay cho Lâm Vĩ Khang nhưng bên trong lại vui mừng như phát điên, cô lôi kéo Tưởng Lan đi ra khỏi cửa.

Lâm Cẩm Vân đem chiếc xe đạp để ở trong sân, đem chìa khóa mở khóa, sau đó liền ngồi lên, hướng Tưởng Lan cười, ngoắc: "Mau lên đây a."

Tưởng Lan chần chờ nhìn chiếc xe nói: "Đi bằng xe đạp sao?"

"Phải đi bằng xe, nếu không đến muộn không mua được vé."

"Không phải ngươi nói đã mua vé rồi sao?"

"Suỵt-----------" Lâm Cẩm Vân ra hiệu Tưởng Lan đừng có lên tiếng, sau đó quay đầu liếc nhìn xung quanh, xác nhận không có ai mới nhìn Tưởng Lan giải thích: "Ta lừa mẹ a."

Tưởng Lan dở khóc dở cười, trong mắt lộ ra vẻ sủng nịnh, không tự chủ mà nâng tay nhéo nhéo vành tai Lâm Cẩm Vân: "Ngươi lá gan cũng thật lớn, ngay cả mẹ cũng dám lừa."

Lâm Cẩm Vân bị động tác và lời nói này làm cho thẹn thùng cúi đầu thúc giục: "Đừng nói chuyện này nữa, mau lên xe đi."

Tưởng Lan vẫn là do dự, nhìn chiếc xe đạp nhưng không có tiến lên.

Lâm Cẩm Vân biết là nàng để ý Lưu Phượng, nhưng thời gian đang từng chút trôi qua, hiện tại cơ bản không thể để ý chuyện này.

Cô thật nóng nảy, đem Tưởng Lan đến trước mặt mình, làm ra bộ mặt sốt ruột, nửa thật nữa giả cầu nàng: "Chỉ lần này, xin ngươi."

Khoảng cách gần như vậy, Tưởng Lan phát hiện mình không thể cự tuyệt được đôi mắt nóng bỏng, chờ đợi của Lâm Cẩm Vân, cuối cùng cũng gật đầu nghiêng người ngồi phía sau xe.

Lâm Cẩm Vân liền cảm thấy vui vẻ, cầm lấy tay Tưởng Lan đặt trên eo mình nói: "Thời gian có chút vội, ta sẽ chạy nhanh một chút, ngươi bám chặt vào ta."

Nói xong liền nhìn về phía trước, giẫm lên chân đạp chạy về phía trước, cho nên không thấy được trên gương mặt của Tưởng Lan một mảng đỏ ửng.