Chương 17: Không Thể Kiểm Soát.

Tối nay là đêm cuối Lâm Cẩm Vân ở nhà, cô sớm đã rửa mặt xong đang ngồi trên giường lật sách tìm bài. Cô đêm nay dự định đọc một hai bài khóa và tìm những cuốn tiểu thuyết để cho Tưởng Lan đọc lúc rảnh rỗi, nên ra sức tìm sách, cho nên Tưởng Lan đi vào phòng lúc nào cô cũng không hay.

Tưởng Lan thấy Cẩm Vân nhìn sách đến xuất thần, trong lòng cảm thấy xúc động đồng thời cũng dâng lên đau lòng. Tuy thích nghe bài khóa, nhưng nàng càng muốn Lâm Cẩm Vân đêm nay có thể ngủ ngon một giấc. Nàng biết Lâm Cẩm Vân ngày mai phải ngồi xe hai canh giờ để về trường học. Đến trường học còn phải dọn dẹp ký túc xá, giặt giũ, sắp xếp đồ đạt, nói không chừng làm xong việc cá nhân còn phải lên trường, mà như vậy thì sẽ không có đủ thời gian để nghỉ ngơi lấy lại sức.

Tưởng Lan không muốn chiếm dụng thời gian nghĩ ngơi của Lâm Cẩm Vân. Liền nói với Cẩm Vân là đêm nay mình sẽ không nghe bài khóa, muốn đi nghỉ sớm.

Lâm Cẩm Vân cũng đoán được tâm tư của nàng, nhưng vẫn mặc cả với nàng, "Chỉ nghe một bài thôi được không? Ta đã tìm xong bài rồi."

"Vậy đọc thơ cổ đi"

"Đọc thơ cổ a?"

"Ừ, chỉ một bài."

"Vậy ngươi lắng nghe ta đọc, nếu nghe chỗ nào không hiểu thì hỏi, nghe xong còn phải nói cho ta cảm nhận của người nữa. Đừng vì tối nay là đêm cuối ta ở nhà mà làm cho có lệ a, tóm lại tối nay đọc bài khóa vẫn theo trình tự như ngày thường."

"Được, coi như ngày thường. Thế nhưng, chỉ một bài thôi."

"Được, chỉ một bài. Nói giữ lời."

"Nói giữ lời."

Vì vậy Lâm Cẩm Vân đặt sách giáo khoa xuống và chọn << Danh mục thơ ca >>, rất nhanh liền lật đến bài thơ mà cô muốn đọc: " << Trường hận ca >> của Bạch Cư Dị. "

Lâm Cẩm Vân vừa đọc vừa quan sát biểu tình Tưởng Lan, mỗi lần nhìn lên đều thấy nàng nhíu mày lại mắt ngưng động, cô biết đây là Tưởng Lan gặp phải chỗ khó hiểu, nhưng không chờ Tưởng Lan hỏi liền đem câu thơ khó hiểu giải thích một lần. Đây là một bài thơ tự sự dài, kể về mối tình giữa Đường Huyền Tông và Dương Quý phi, bài thơ dùng bút pháp ước lệ tự sự, đem lịch sử cùng điển cố văn học để miêu tả câu chuyện tình yêu từng gây chấn động thời kỳ nhà Đường. Tưởng Lan càng nghe lại càng muốn nghe tiếp, thậm chí có những lúc thấy vành mắt nàng đỏ lên, cũng dần quên đi thời gian, chỉ muốn tiếp tục nghe đến hết.

Cuối cùng, cả đọc thơ và giải thích xong bài thơ đã mất gần một giờ.

Tưởng Lan lúc này mới giật mình phát hiện thời gian nhưng chỉ có thể ngậm miệng, dù sao nói lời cũng phải giữ lời.

Lâm Cẩm Vân nhìn khuôn mặt cáu kỉnh của nàng, trong lòng thầm vui vẻ, phấn khích vì âm mưu của mình đã đạt được, cô nói: "Đừng quên nói cho ta nghe cảm nhận của ngươi a."

Mặc dù Tưởng Lan tức giận với cô, nhưng Tưởng Lan không phải là một đứa trẻ, nếu trước đó đã ước định thì nhất định sẽ tuân thủ.

Tưởng Lan nằm xuống, mắt nhìn trần nhà, hồi tưởng lại chuyện tình trong bài thơ vừa rồi, buồn bả nói: "Cảm thấy rất thương cảm cùng tiếc nuối. Tác giả viết rất xúc động cũng rất bi thương, đặc biệt là đoạn thơ Huyền Tông lần thứ hai trở lại núi Mã Ngôi, ta có thể hình dung được tâm tình của hắn ngay lúc đó, nhất định là ruột gan đứt từng khúc, vạn lần thống khổ."

"Ừ. Huyền Tông khẳng định rất yêu Dương Quý Phi. Ngươi biết không, bọn họ ngay từ đầu là đã là quan hệ cha chồng con dâu."

"Ừ, ta biết."

"Loại tình yêu này rõ ràng là trái ngược với luân thường đạo lý, nếu đổi lại họ là người bình thường cũng không được dân chúng thừa nhận cùng chấp nhận ."

". . . ""

Tưởng Lan không hiểu tại sao Lâm Cẩm Vân lại nhắc đến điểm này, quay đầu nhìn Cẩn Vân. Nhưng Tưởng Lan lúc này đang nằm, mà Lâm Cẩm Vân vẫn còn ngồi, từ góc độ nàng nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt Lâm Cẩm Vân sau ánh đèn.

Trong Lòng Tưởng Lan không khỏi trống rỗng, nàng rất muốn nói tiếp, càng nghĩ càng không biết nên nói gì, cuối cùng mở miệng nói: "Muộn rồi, đi ngủ thôi."

"Được."

Lâm Cẩm Vân đem sách đặt bên cạnh gối, đưa tay ấn công tắc đèn bàn, thân thể chậm rãi nằm xuống, vẻ mặt phiền muộn, đau buồn cũng theo đó mà ẩn trong bóng tối.

------------------

Tưởng Lan so với ngày thường, hôm nay lại dậy sớm nửa tiếng, nàng vừa rời giường vào phòng bếp bận rộn, cán bột, băm, nhồi, lăn . . .

Đến lúc mọi người trong nhà đến bàn ăn sáng, những chiếc l*иg nhỏ hình dạng khác nhau đang được hấp trên bếp.

Lâm Cẩm Vân ăn sáng xong, đem chén bát đến nhà bếp, thấy Tưởng Lan đang đứng trước bàn cầm cây kéo cắt lá sen, tò mò liền hỏi nàng: "Cái này để làm gì a?"

"Một chút nữa ngươi sẽ biết."

Lâm Cẩm Vân cảm thấy rất mới lạ, còn muốn hỏi thêm, lại bị Quách Xuân Lan gọi mình.

"Ngươi mấy giờ ngồi xe về trường?"

Quách Xuân Lan biết con gái mình sáng sớm phải trở lại trường, sợ phải quên cái này cái kia, vì vậy để Lâm Vĩ Kiện và vợ hắn đi trại vịt trước, còn mình ở lại tiễn Lâm Cẩm Vân.

" 9 giờ."

"Vậy còn không mau đi thu thập hành lý mà ở đây cùng với nhị tẩu ngươi nói chuyện phiếm làm gì."

"Không có chuyện gì, mọi thứ đã thu thập ổn rồi. Mẹ, lúc này còn chưa được 8 giờ, vẫn còn sớm."

"Còn sớm cái gì. Ta là lo lắng, đi, ta với ngươi lên phòng kiểm tra lại còn thiếu gì nữa không." Nói xong không cho Lâm Cẩm Vân cự tuyệt, liền thúc giục nàng đi lên lầu.

Lâm Cẩm Vân đành phải lên lầu kiểm tra lại hành lý một lần nữa. Nhưng thật ra cũng chẳng quên cái gì cả, bất qua Quách Xuân Lan sợ nữ nhi của mình ở bên ngoài một mình cực khổ, lại đi mua thêm một vài đồ vật tiện lợi để vào hành lý, cứ cái này rồi cái khác để vào hành lý, cuối cùng cũng đến thời gian lên đường.

Lâm Cẩm Vân nhìn đồng hồ đeo tay, cầm hành lý đi xuống lầu.

Lâm Vĩ Khang vừa mới ăn xong, thấy Lâm Cẩm Vân xuống lầu, liền chạy đến ôm muội muội, buồn bã nhìn cô, trong miệng nói không cần đến trường học được không. Quách Xuân Lan đang muốn khuyên hắn, Lâm Cẩm Vân lại ngăn cản bà, nói muốn một mình đơn độc nói mấy câu với ca ca, Quách Xuân Lan cũng liền để cho hai huynh muội đơn độc nói chuyện với nhau.

Lâm Cẩm Vân kéo Lâm Vĩ Khang ngồi xuống, từ trong hành lý lấy ra một quyển truyện và một bọc kẹo đại bạch thỏ đưa cho hắn nói: "Cho ngươi, ta ngày hôm qua mới mua, cho ngươi."

Lâm Vĩ Khang nhìn thấy đồ vật trong tay Lâm Cẩm Vân, vui vẻ mà cười khúc khích.

"Không được ăn nhiều, một ngày tối đa chỉ ăn ba cái. Ta nhờ mẹ đếm, ngươi nếu như ăn quá ba cái, ta sẽ không bao giờ . . . mua cho ngươi nữa."

"Ừ, không ăn nhiều, chỉ ba cái." Lâm Vĩ Khang gật đầu đồng ý, nghĩ đến muội muội phải đi, liền lôi kéo tay cô nói: "Đừng đi trường học, ở nhà chơi."

"Ta đi trường học làm việc kiếm tiền, kiếm được tiền liền mua truyện, món ăn ngon cho ngươi, có được không?"

"Được."

Cô thấy Lâm Vĩ Khang gật đầu đáp ứng, lại tiếp tục nói: "Ta tháng sau sẽ về nhà một lần, ngươi ở nhà không được khi dễ Tưởng Lan, không được hung dữ với nàng, ngươi phải nghe lời nàng. Nếu ngươi làm không được, ta sẽ không trở lại."

"A, ta đây. . . Ta đây cùng nàng làm bằng hữu tốt, ngươi nhanh trở về nhà a."

"Được. Ở nhà cùng nàng làm bằng hữu tốt, ta sẽ sớm trở về. Ta trở về sẽ lại mua đồ ăn ngon cho ngươi."

"Được. Muốn kẹo đại bạch thỏ và truyện, còn có kẹo cao su."

"Được, chúng ta ngoéo tay."

Cô nghiêm túc cùng Lâm Vĩ Khang ngoéo tay giao hẹn, mới rốt cục yên tâm ra khỏi phòng.

Lâm Cẩm Vân thấy Quách Xuân Lan và Tưởng Lan đều đứng ở cửa, suy nghĩ một chút cô nói với Quách Xuân Lan: "Mẹ, ngươi đi vào bồi Ca ca đi, Tưởng Lan tiễn ta được rồi."

Quách Xuân Lan cho rằng Lâm Vĩ Khang đang bởi vì Lâm Cẩm Vân rời đi mà thương tâm, quay đầu nhìn về phòng hắn, liền quay đầu lại nói với nữ nhi: "Vậy ngươi cẩn thận một chút, một mình ở trường chú ý hơn, mặc thêm áo quần, ăn nhiều cơm, bữa sáng nhất định không được quên ăn. Buổi tối nhớ khóa cửa cẩn thận, cũng đừng tin tưởng người quá. Tháng sau có rảnh thì trở lại."

"Đã biết, cũng không phải lần đầu ta rời đi a. Còn nói nữa ta sẽ không bắt kịp chuyến xe đâu."

"Thật không cần mẹ tiễn ngươi sao?"

"Không cần, Tưởng Lan tiễn ta cũng giống như nhau."

"Được rồi, đi đi." Quách Xuân Lan nói xong liền đi đến phòng Lâm Vĩ Khang, đột nhiên nhớ đến cái gì đó, liền xoay người lại khiển trách con gái mình: "Gọi nhị tẩu."

"A, ta đi đây."

Lâm cẩm Vân nói tạm biệt xong mang túi đi ra ngoài, Tưởng Lan cầm theo đồ vật đi đằng sau cô.

Nhà ga cách nhà không xa, đi gần mười phút liền đến.

Đoạn đường mười phút đi bộ này, Lâm Cẩm Vân trái lại biến thành Quách Xuân Lan, một đường không ngừng cùng Tưởng Lan căn dặn:

"Ta trên tủ đầu giường có để tờ giấy, trên đó ta có ghi số điện thoại phòng gác và trường học của ta, nếu như ngươi có chuyện tìm ta thì hãy gọi hai số đó."

"Nếu như một mình ở trong phòng chán quá, giá sách tầng thứ hai có một vài quyển tiểu thuyết và tạp chí ảnh, ngươi cứ lấy mà xem."

"Còn nữa, trong ngăn kéo của tủ đầu giường có một cái hộp nhỏ, bên trong có một ít dược phẩm, nhiệt kế, bông, băng dính."

"Còn có. . . "

Tưởng Lan thấy cô còn đang muốn nói thêm, vội vàng cắt đứt lời cô: "Được rồi, được rồi. Ngươi ghét mẹ dong dài, ta xem ngươi cũng giống mẹ a."

Lâm Cẩm Vân xấu hổ, gãi đầu nói: "Ta không nói nữa."

Sau khi hai người tới nhà ga, Tưởng Lan đem cà men trong tay đưa cho Cẩm Vân.

"Cái này cho ngươi, mang đi trường học, chỉ cần chưng bên ngoài cái cà men này một ít nước nóng là có thể ăn."

Lâm Cẩm Vân nhận lấy vội vàng mở ra, nhìn sáu cái bánh bao nhỏ hình dáng khác nhau, sinh động được xếp ngay ngắn trong cái cà men, dưới đáy được lót một lá sen mỏng.

Sáu cái bánh bao nhỏ được tạo thành hình ba con thỏ và ba quả đào, nhìn từng cái đều trắng trẻo, đáng yêu, làm người ta thèm nhõ dãi.

"Không biết ngươi thích ăn nhân gì nên ta làm ba cái nhân thịt, ba cái nhân hạt mè."

"Thì ra sáng sớm ngươi cắt lá sen là để làm cái này a."

"Ừ, trải một lớp lá sen sau đó quét một lớp dầu thực vật mỏng trên lá sen rồi đặt những chiếc bánh nóng hổi lên, như vậy sẽ không dính vào đáy hộp. "

"Trực tiếp quét dầu lên cà men sau đó đặt bánh vào không phải tiện lợi hơn sao? Bánh bao cũng sẽ không dính lại trên cái cà men a."

"Vậy ngươi sẽ phải rửa cái cà men. Lót một lớp lá sen ở dưới vậy ngươi ăn xong chỉ cần đem vứt lá đi là được, không cần phải rửa cà men."

Hóa ra là để ta không cần phải rửa cà men.

Lâm Cẩm Vân không ngờ rằng một chiếc lá sen dường như không cần thiết lại xuất phát từ một tâm ý như vậy.

Lâm Cẩm Vân lúc này trong lòng tràn đầy vui vẻ và cảm động, nhìn chằm chằm cái cà men.

"Hiện tại khoang ăn đã, ở đây nhiều bụi. Đậy nắp lại đi."

Tưởng Lan thấy cô vẫn còn đang nhìn chằm chằm sáu cái bánh bao, cho là cô không nhịn được mà muốn ăn ngay, vội vàng đậy nắp lại.

Lâm Cẩm Vân nhìn nàng, trong mắt chứa đầy hạnh phúc, "Cảm ơn. Ta rất thích."

Tiếng còi xe từ đằng xa truyền đến, một chiếc xe đang chậm rãi tiến vào sân ga.

"Ta đi đây."

"Ừ, chú ý an toàn."

Hôm nay là thứ bảy, trong nhà ga có rất nhiều tiểu thương tụ tập để vào huyện thành làm việc. Lâm Cẩm Vân theo chân đám đông cùng đi về phía trước, trong lòng hoàn toàn là không muốn rời đi.

Cô biết Tưởng Lan đang đứng ở phía sau nhìn mình lên xe, nhưng lại không dám quay đầu lại. Cô sợ, sợ khi đối mặt đôi mắt đó cô sẽ vì nó mà mất đi lý trí.

Cuối cùng, xe bắt đầu chuyển bánh, để lại một mảng khói bụi đằng sau mang theo một đám người rời đi, trong đó có người thân bất do kỷ, mà có người, tâm không khỏi mình.