Chương 26.

Quách Xuân Lan thấy Lâm Cẩm Vân và Tưởng Lan đã trở về, liền từ trong phòng Lâm Vĩ Khang đi ra, căn dặn hắn nghỉ ngơi sớm một chút rồi lôi kéo Lâm Cẩm Vân lên lầu.

Lâm Cẩm Vân vừa mới trở về phòng liền nhìn thấy mẹ mình đi đến phòng đại ca gõ cửa, cũng không nghĩ nhiều, cởϊ áσ khoát ra đi phòng tắm rửa mặt.

Cô mới vừa đi ra cửa phòng liền nhìn thấy mẹ đang lôi kéo Lưu Phương to nhỏ cái gì đó, Lưu Phượng thấy Lâm Cẩm Vân liền đột nhiên ngừng nói, Lâm Cẩm Vân cảm thấy dừng lại để hỏi hai người thì không tốt lắm nên chỉ có tể đi tới phòng tắm, trong lòng lại nổi lên một chút bất an.

Lúc Lâm Cẩm Vân từ phòng tắm trở lại phòng ngủ thì không thấy Quách Xuân Lan ở trong phòng, vì vậy liền đi xuống lầu tìm, vừa mới đi qua chỗ quẹo liền nhìn thấy mẹ đang đứng trước phòng nhị ca bất động.

"Mẹ, ngươi đang làm gì thế?"

"Xuỵt! Ta có chút việc, ngươi lên ngủ trước đi."

"Ngươi ở đây là muốn nghe cái gì?"

Quách Xuân Lan thấy Lâm Cẩm Vân không đi lên phòng, vội vàng thúc cô mau lên lầu, trong miệng cũng nói: "Đi nhanh đi, đừng hỏi. Ngươi đi lên trước đi, ta lên sau."

Lâm Cẩm Vân thấy bà kỳ quái, không chịu nghe theo, đang muốn hỏi lại, thì đột nhiên nghe được trong phòng Lâm Vĩ Khang truyền đến tiếng vang, là tiếng thủy tinh vỡ.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Lâm Cẩm Vân lập tức đi tới cửa, đang muốn đưa tay gõ cửa, Quách Xuân Lan liền theo sau kéo cô lại nói rằng: "Để ta đi xem là được rồi, ngươi mau trở về phòng ngủ đi, chớ ở đây."

Lâm Cẩm Vân đang muốn phản bác, trong phòng đột nhiên lại truyền đến tiếng của Tưởng Lan.

"Vĩ Khang, ngươi làm sao vậy? Chỗ nào không thoái mái sao?"

Tiếp theo đó là tiếng ly tách bị ném xuống đất.

"Đừng! Đừng như vậy!"

Lâm Cẩm Vân vừa nghe xong, trợn tròn hai mắt, tay dùng sức mở cánh cửa, cấp bách chạy vào phòng.

Cô nhìn thấy Lâm Vĩ Khang nửa thân trên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang đè trên người Tưởng Lan, một tay kìm cổ của Tưởng Lan, tay còn lại điên cuồng xé rách áo trước ngực Tưởng Lan. Áo ngủ mỏng manh của Tưởng Lan trong chớp mắt đã bị xé rách đến biến dạng, mà Tưởng Lan hiện tại đang thống khổ nhắm chặt hai mắt, trong miệng phát ra tiếng hét khàn khàn, bởi vì đang bị bóp cổ, âm thanh bị đè ép không thể kêu ra thành tiếng.

Một tiếng yếu ớt mà thống khổ "Đừng".

Máu trong người Lâm Cẩm Vân trào lên, bước nhanh như gió tiến đến dùng sức của toàn thân ném mạnh người của Lâm Vĩ Khang ra.

Lâm Cẩm Vân còn chưa kịp kiểm tra người Tưởng Lan, Lâm Vĩ Khang liền thở hổn hển gào thét nhào tới, cô thấy thế nên nhanh chóng nằm sấp xuống, dùng thân thể của mình che đậy Tưởng Lan.

Lâm Vĩ Khang thấy mục tiêu bị che khuất, vì thế liền dùng sức đánh đấm Lâm Cẩm Vân, đánh dữ dội từ trên lưng rồi đến đầu cô, trong miệng không ngừng gào thét cái gì đó nghe không hiểu.

Mà Lâm Cẩm Vân thì thủy cùng gắt gao ôm lấy Tưởng Lan, không nhúc nhích mà tiếp nhận từng đợt tấn công của Lâm Vĩ Khang.

Quách Xuân Lan từ trong sợ hãi và khϊếp sợ tỉnh lại, nhanh chóng chạy đến kéo Lâm Vĩ Khang ra, liền bị hắn hung hăng đẩy ngã. Bà từ dưới đất bò dậy, cũng không quan tâm tới đau đớn trên người, vô cùng lo lắng mà chạy ra cửa hướng trên lầu lớn tiếng gọi phu thê Lâm Vĩ Kiện.

Lâm Vĩ Khang thì vẫn còn đang gào thét, phát điên. Hắn đột nhiên đối với đánh người mất hứng thú, ngược lại đi đập vỡ mấy đồ vật trong phòng, đồ vật trong phòng nhất thời bay tung tóe, ly, tác, khay, bàn đều nằm hỗn loạn trên sàn.

Lâm Cẩm Vân thấy hắn không chú ý đến đây liền ngẩng đầu lên liếc nhìn Tưởng Lan, phát hiện sắc mặt nàng tái nhợt, mắt đầy nước mắt đang ngẩn ngơ nhìn trần nhà.

Lâm Cẩm Vân vô cùng đau lòng, cô nhẹ nhàng sờ nhẹ cái cổ đỏ ửng của Tưởng Lan và xoa nó nhẹ nhàng, nước mắt của Tưởng Lan liền theo đó rơi xuống. Lâm Cẩm Vân liền nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng, không nghĩ tới càng lau càng nhiều.

Phu thê Lâm Vĩ Kiện vội vàng từ phòng chạy xuống, hai người liều mạng dùng sức mới đem Lâm Vĩ Khang đè lại. Lâm Vĩ Khang bị đè xuống đất, trong miệng không ngừng kêu "Nóng a", "Nóng quá".

Quách Xuân Lan chạy vào trong bếp lấy một chén nước máy, đổ xuống trên đầu Lâm Vĩ Khang.

Lâm Vĩ Khang liền bị sặc, ho khan mãnh liệt, sau khi ho khan xong đỏ mặt ngồi thở hổn hển.

Quách Xuân Lan gấp đến độ mất đi ý thức, bà đẩy Lưu Phượng một cái miệng mắng to: "Ngươi! Ngươi thật là vô đạo đức! Ngươi rốt cuộc cho hắn ăn cái thuốc điên gì?"

Lưu Phượng nghe xong lời này cũng nổi giận, cãi lại nói: "Là ngươi tự mình nói muốn thử, ta làm sao biết được thuốc này đối với kẻ ngốc thì lại sinh ra loại phản ứng này!"

"Ngươi nói ai là kẻ ngốc!"

"Ta nói hắn là kẻ ngốc! Ngươi không cho nói thì hắn vẫn là kẻ ngốc. Là ngươi yêu cầu ta đi mua thuốc, sao giờ quay lại trách ta, kẻ ngốc vốn dĩ là không nên kết hôn sinh con!"

Quách xuân Lan tức giận đến run người, xoay người hướng Lâm Vĩ Kiện gào lên: "Ngươi thấy nàng chống đối mẹ ngươi, ngươi cũng để yên sao?"

Lưu Phượng thấy chồng mình muốn lên tiếng, lập tức oán giận nói: "Ngươi đừng phát động nhi tử ngươi giáo huấn ta! Ta còn đang muốn giáo huấn hắn đây, suốt ngày ngu ngốc ra sức làm việc như bị người khác đem ra làm trâu làm ngựa, trong mắt chỉ có huynh đệ và mẹ. Không có để vợ trong mắt."

"Ngươi im miệng!"

Lâm Vĩ Kiện tức giận quát một tiếng, âm thanh chấn động bức tường, Lưu Phượng bị dọa đến ngậm miệng, Quách Xuân Lan thấy nhi tử nổi giận, cũng không dám lên tiếng.

Lâm Cẩm Vân nghe hai người cãi vã, trong đầu nhất thời hiểu được tám chín phần sự việc. Cô lạnh lùng liếc nhìn Quách Xuân Lan và Lưu Phượng một cái, cúi người nói với Tưởng Lan "Chúng ta đi", liền kéo nàng

vừa đỡ vừa ôm, mang nàng ra cửa đi lên lầu hướng tới phòng mình.

Hai người trở lại phòng, Tưởng Lan lập tức lôi kéo Lâm Cẩm Vân xuống muốn xem cổ và sau lưng cô. Lâm Cẩm Vân không lay chuyển được nàng, đành phải tùy theo ý nàng.

Tưởng Lan thấy trên gáy Lâm Cẩm Vân từng vết dấu móng tay đầy vết máu, trái tim nàng đột nhiên đau đớn như có một ngọn lửa thiêu cháy. Nàng vội vàng đi tìm thuốc, đổ nó lên tay và xoa, nàng cầm lấy mái tóc rối tung của Lâm Cẩm Vân, xoa xoa từ từ trên cổ xuống.

Trong không khí nhất thời tràn ngập mùi thuốc nồng nặc.

"Ngươi vén áo lên để ta xem một chút đi."

"Không cần, không có gì nghiêm trọng."

"Không được, nhất định là có vết thương, để ta xoa cho ngươi."

"Không cần, thực sự không có gì. Nhưng thật ra là ngươi a, cái cổ bên này hồng hồng, đau không?"

Tưởng Lan lắc đầu, chỉ kiên quyết muốn kiểm tra vết thương của Lâm Cẩm Vân, lôi kéo tay cô nói: "Cẩm Vân, ngươi cho ta xem có được không? Ta. . . Ta là chị dâu ngươi, có cái gì không thể nhìn chứ."

Lâm Cẩm Vân nghe được câu này lại đột nhiên nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng nói: "Ngươi không phải là chị dâu ta!"

"Được được, ta không phải là chị dâu ngươi. Để ta nhìn lưng ngươi một chút có được không?"

Lâm Cẩm Vân cũng không theo ý nàng, cầm tay của nàng, nghiêm túc nói với nàng: "Tưởng Lan, đi thôi, ta mang ngươi đi."

Tưởng Lan nghe Cẩm Vân nói như thế, trong lòng cả kinh, vội vàng rút tay lại, "Đừng nói những lời ngốc như thế, trước tiên ngươi để ta xem vết thương của ngươi đi."

"Không cần, ta không sao. Ta mang ngươi đi, nếu còn ở lại cái nhà này thì loại sự tình vừa nãy nhất định có thể lại phát sinh nữa."

Tưởng Lan trầm mặc.

Lâm Cẩm Vân cho là nàng đã đáp ứng, liền tiếp tục nói ra sự an bài của mình.

"Ta mang ngươi quay về trường học, trước đến ký túc xá ta, ta bên kia vừa hay còn trống một giường. Ta sẽ nói rõ ràng với mẹ, bà ấy hiện tại đang không biết làm gì nên mới nghĩ ra loại chuyện hoang đường này. Ta sẽ cùng mẹ nói chuyện, ta có thể thuyết phục được mẹ."

"Cẩm Vân, đừng nói nữa, cho ta xem lưng của ngươi đi."

"Ngươi đáp ứng ta sao?"

Tưởng Lan không trả lời.

"Ngươi mau trả lời đáp ứng ta đi."

Tưởng Lan như trước không trả lời.

"Tưởng Lan?"

Tưởng Lan ngẩng đầu lên nhìn Lâm Cẩm Vân với đôi mắt đỏ ngầu, lại duổi tay ra nắm tay cô, cố nặn ra nụ cười nói: "Cẩm Vân, cám ơn ngươi suy nghĩ giúp ta. Thế nhưng, ta không thể nói đi là đi được, ta là con dâu nhà này, ta là chị dâu ngươi."

"Ngươi không phải! Ta không thừa nhận!"

Lâm Cẩm Vân kích động mà phủ nhận, hai tay đè lại vai Tưởng Lan, kích động nói: "Ta chưa từng xem ngươi là chị dâu của ta. Ngươi ngẫm lại một chút đi, lâu như vậy ta có kêu ngươi một tiếng chị dâu sao? Ta. . .Ta cũng không biết mình làm sao nữa. . . Ta đối với ngươi có. . ."

Tưởng Lan sợ cô tiếp tục nói thêm nữa, liền đưa tay che miệng cô lại, mắt ngấn lệ kiên quyết nói: "Cho dù ngươi không thừa nhận, ta với ngươi cũng là quan hệ chị dâu em chồng, không thể khác."

Lâm Cẩm Vân muốn mở miệng phản bác, nhưng Tưởng Lan lại kiên quyết bụm miệng cô lại.

Lâm Cẩm Vân lúc này kích động chỉ muốn nói nói, nên quên mất tay mình có thể đẩy tay Tưởng Lan ra mà chỉ "ô ô" phát ra vài tiếng kêu rên.

Tưởng Lan chảy nước mắt, không ngừng hướng cô lắc đầu, trong mắt tràn đầy kiên quyết và thương xót.

Lâm Cẩm Vân nhìn đôi mắt này dần dần yên tĩnh lại, thống khổ mà nhắm mắt lại, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, thấm vào bàn tay của Tưởng Lan, làm cho Tưởng Lan buông lỏng tay ra.

Tưởng Lan thấy Lâm Cẩm Vân rơi lệ, lòng như kim đâm vô cùng khó chịu, nhưng nàng vẫn thủy chung lo lắng vết thương của Lâm Cẩm Vân, nhẹ nhàng nói: "Cẩm Vân, nghe lời, cho ta xem lưng của ngươi được không? Ta xin ngươi!"

Lâm Cẩm Vân chỉ chậm chạp mà lắc đầu.

Tưởng Lan đau lòng dáng vẻ hồn bay phách lạc của Cẩm Vân, cũng không miễn cưỡng cô nữa, vươn tay nhẹ nhàng đặt ở trên lưng cô, cách một lớp quần áo mà chậm rãi xoa lưng của cô, giống như đang an ủi một đứa trẻ đáng thương.

Lâm Cẩm Vân chỉ im lặng dựa vào vai của Tưởng Lan, chậm rãi nhắm chặt hai mắt lại.

Nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến da qua các lớp quần áo, sau đó truyền đến não, đại não thông qua một loạt phản ứng hóa học hướng cơ thể phát ra tín hiệu thoải mái hoặc khó chịu. Lâm Cẩm Vân hiện tại đang ở trong cả hai trạng thái đó, lưng của cô được Tưởng Lan xoa xoa dần dần cảm thấy thoải mái, dễ chịu, nhưng trái lại tim của cô lại cảm thấy đau đớn cùng chua xót.

Hai loại cảm giác này trong cơ thể đối đầu nhau, giống như hai người có ý kiến

khác nhau đang buộc cô phải đưa ra lựa chọn.

Cuối cùng, cô thỏa hiệp hướng về phía ôn nhu của Tưởng Lan, quay lại và từ từ kéo áo lên, để lộ tấm lưng đỏ.

Tưởng Lan nhìn chằm chằm tấm lưng ửng đỏ của cô, nghẹn ngào nói Lâm Cẩm Vân nằm úp người xuống.

Lâm Cẩm Vân im lặng không lên tiếng, thuận theo mà nằm xuống, mặc cho Tưởng Lan ngồi xổm ở bên cạnh, hai tay ở trên lưng mình nhẹ nhàng xoa nhẹ.

Lâm Cẩm Vân hít mũi một cái, giơ tay lên lau khô nước mắt còn dính lại trên mặt mình, hít sâu một hơi, cảm thấy trong lòng bình tĩnh hơn rất nhiều, tiếp theo chậm rãi lên tiếng.

"Tưởng Lan, ta có lời này, ngươi chăm chú nghe ta nói, không nên đánh gãy lời ta có được không?"

"Được."

"Cảm ơn." Lâm Cẩm Vân dừng một chút, rồi tiếp tục nói: "Tưởng Lan, ta thích ngươi, là thích theo kiểu chiếm hữu cùng du͙© vọиɠ. Ta nghĩ ngươi ít nhiều cũng đoán được, khiến cho ngươi thêm phiền toái, thật xin lỗi."

Lâm Cẩm Vân cảm giác được động tác trên lưng dừng lại, cô khổ sở nói: " Ngươi không cần để ý chuyện này, đây cũng chỉ là ta một mình tự nguyện."

Cô khẽ thở dài một cái, lại tiếp tục nói: "Nhưng đây không phải là nguyên nhân ta muốn dẫn ngươi rời đi. Ta muốn dẫn ngươi đi không phải là vì muốn chiếm giữ ngươi, chẳng qua ta cảm thấy ngươi hẳn là nên có cuộc sống tự do vốn nên có. Ngươi đã vì gia đình của ngươi mà hy sinh mười mấy năm, không nên lại vì gia đình của ta mà hy sinh tiếp quãng đời còn lại."

"Ở thời đại này, không nên lại xuất hiện kiểu hôn nhân buôn bán trái pháp luật như này. Vì một khoản nợ liền đánh đổi luôn cả đời của mình, đây là quá ủy khuất ngươi, huống hồ món nợ này vốn không phải là ngươi thiếu. Ngươi nên là Tưởng Lan, chứ không phải là con dâu hay chị dâu nhà nào cả."

Lâm Cẩm Vân cảm thấy đôi tay trên lưng mình đang run rẩy, tiếp theo đó có những giọt nước từng đợt rơi xuống trên lưng mình. Cô biết đây là nước mắt của Tưởng Lan, đồng thời nước mắt của cô cũng chảy theo, cô giơ tay lau đi rồi nói tiếp.

"Về phần khoản tiền kia, ngươi còn có bốn mươi, năm mươi năm hoặc thậm chí có thể lâu hơn để trả nợ. Ngươi không nên cảm thấy thẹn với anh ta, hắn thì biết cái gì? Ngay cả đại tẩu cũng biết hắn căn bản không thích hợp để kết hôn sinh con, chỉ là mẹ ta một mực cưỡng cầu. Nếu như có thể, ta ngược lại mong muốn hắn cả đời cũng không cần trưởng thành, cứ như vậy vui vẻ mà sống hết phần đời còn lại."

Lâm Cẩm Vân nói đến đây, thở một hơi dài một hơi, cảm thấy nhẹ nhõm.

Trên lưng hồi lâu không có bất cứ cái gì đυ.ng vào, Lâm Cẩm Vân có chút bất an, do dự có nên hay không đứng dậy nhìn xem Tưởng Lan.

Lâm Cẩm Vân cuối cùng vẫn là quyết định đứng dậy, không nghĩ tới vừa mới di chuyển người, liền có một trọng lực đột nhiên đè tới, nằm trên lưng của cô.

Cô lập tức cảm giác có khuôn mặt đầy nước mắt ấm nóng đang dán chặt trên lưng mình, có cái trán trơn bóng, lông mi mỏng dài, cái mũi cao cao và đôi môi mềm mại.

Chủ nhân của gương mặt này lại đột nhiên vươn tay ra ôm lấy hông của cô, ở trên lưng cô nhẹ nhàng nói: "Cẩm Vân, cảm ơn ngươi."

Cánh môi mềm mại lướt qua trên lưng cô làm da thịt cô khẽ chấn động, hơi thở ấm áp phả vào trên da, như bị điện giật, cảm giác này trong nháy mắt truyền khắp toàn thân.