Chương 28: Đại Phiền Toái

Lâm Cẩm Vân gần như bị Tưởng Lan kéo về phòng của mình, Quách Xuân Lan theo sát phía sau tiện tay đóng cửa một cái, đem Lâm Cẩm Vân đầy ngập oán giận cùng Tưởng Lan mang vẻ mặt lo lắng đều nhốt ở trong phòng. Bà nhớ kỹ Lâm Vĩ Khang lầu một còn chưa tỉnh lại, liền vội vã đi xuống lầu.

Bên trong phòng, Tưởng Lan đang bận rộn thu dọn đồ đạc cho Lâm Cẩm Vân.

Lâm Cẩm Vân nhìn nàng vẻ mặt dứt khoát và động tác nhanh nhẹn, trong lòng một một trận hoang vắng, "Ngươi cứ như vậy muốn ta đi sao?"

Tưởng Lan không có đáp lại cô, động tác trong tay chậm lại. Nàng không biết được trong lòng Lâm Cẩm Vân khó chịu thế nào, nhưng trong lòng nàng hiện tại cũng đau lòng không ít hơn so với Lâm Cẩm Vân là bao.

Chỉ cần nghĩ tới Lâm Cẩm Vân thề trước mặt Quách Xuân Lan, nàng ngay cả hô hấp đều nổi lên đau đớn, nước mắt cũng chực sẵn quanh viền mắt, lung lay sắp chảy xuống.

Lâm Cẩm Vân nói không lấy chồng muốn chăm sóc nhị ca cả đời, đây là hi sinh hạnh phúc của cô để đổi lấy tự do cho mình.

Một người lương thiện, chính trực, giữ chữ tín như vậy, mà lại luôn luôn thật lòng đối xử với mình, làm sao nàng có thể không đau lòng, lại có thể không động tâm đây.

Nhưng Tưởng Lan biết mình không được ích kỷ như vậy, nàng không cách nào yên tâm thoái mái mà đi tiếp nhận tình yêu của Lâm Cẩm Vân, cho dù phần tình cảm này không yêu cầu nàng cần phải đáp lại.

Trên thực tế, các nàng đều là người cùng giới tính, cho nên mới sinh ra cảm giác thu hút cùng bảo vệ lẫn nhau.

Tưởng Lan cố nén hai mắt ngấn lệ, đem ba lô đã thu thập xong đặt ở trên giường, chậm rãi đến gần bên Lâm Cẩm Vân ngồi xuống, "Cẩm Vân, nghe lời, trước ngươi trở về trường học đi."

"Ta cùng mẹ nói những lời đó không phải là nhất thời kích động, suy nghĩ trong lòng ta không phải là ngày một ngày hai, cho dù không có ngươi, ta cũng nguyện ý không lấy chồng mà đến chiếu cố anh ta cả đời. Ngươi đừng nghĩ đó là gánh nặng."

"Ta biết, nhưng hiện tại cả nhà đều loạn, người bệnh người thì bỏ đi, lúc này cả nhà sẽ không thể lại tiếp thu thêm vấn đề của ngươi nữa."

"Ta sợ nếu ta không bày tỏ ý kiến của mình mẹ có thể sẽ làm chuyện xằng bậy thêm nữa, thậm chí sẽ lại ép ngươi làm những chuyện như thế. Ngươi lương thiện như vậy, cuối cùng cũng sẽ lại đáp ứng mẹ. Cái này không được, thực sự không được, chuyện này cùng với ép buộc ngươi có cái gì khác nhau?"

Lâm Cẩm Vân nói liền nước mắt chảy xuống, cô vừa nghĩ tới Tưởng Lan sẽ bị ép buộc, trái tim cảm thấy đau nhói, như không thở được.

Tưởng Lan thấy Lâm Cẩm Vân như vậy liền kéo cô vào trong ngực mình, đưa tay lau đi nước mắt của cô, "Cẩm Vân, đừng khóc. Ta đáp ứng ngươi, ta sẽ không miễn cưỡng chính mình."

"Tưởn Lan, ngươi phải quý trọng chính mình, làm người sao lại không yêu thương chính mình, mà lại muốn yêu người khác?"

Không phải cũng giống ngươi sao.

Tưởng Lan nghĩ như vậy, liền ôm chặt Lâm Cẩm Vân, đưa tay lấy ra vài sợi tóc đang dính gò má cô, lau nước mắt cho cô lần nữa, "Cẩm Vân, ta hiểu tâm ý của ngươi, nhưng bây giờ không phải là thời cơ tốt, ít nhất cũng phải chờ mọi người trong nhà bĩnh tĩnh lại đã. Ngươi trước đừng có gấp, trước trở lại trường học, hảo hảo công tác."

Lâm Cẩm Vân vẫn còn muốn kiên nhẫn khuyên bảo Tưởng Lan, nhưng đột nhiên Tưởng Lan lại lấy tay che miệng cô lại, đưa đầu tới gần bên tai của cô nhỏ giọng nói: "Ngươi tin tưởng ta một lần có được không? Vì ngươi, ta sẽ quý trọng bản thân mình."

Tưởng Lan nói xong cũng lấy tay đang che miệng của Lâm Cẩm Vân ra, lập tức nghiêng mặt sang bên, ở trên má trái của Lâm Cẩm Vân nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn.

Một cái chạm nhẹ nhàng, mềm mại mang theo nhàn nhạt hương bạc hà.

Lâm Cẩm Vân say mê mà híp mắt một cái.

"Nghe lời, trước trở về công tác có được không?"

"Vậy ngươi. . . "

"Ta không sao, ta sẽ đáp ứng ngươi chiếu cố tốt chính mình."

"Ngươi có thể đừng từ bỏ. . ."

Có thể từ bỏ ta, thế nhưng ngàn vạn lần đừng từ bỏ chính bản thân mình, từ bỏ hạnh phúc của mình.

Đây là lời Lâm Cẩm Vân muốn nói ra khỏi miệng, nhưng Tưởng Lan tựa hồ hiểu được suy nghĩ của Lâm Cẩm Vân, cầm tay Lâm Cẩm Vân bảo đảm nói: "Ta sẽ không bỏ rơi chính mình."

Lâm Cẩm Vân nhìn ánh mắt kiên định của Tưởng Lan rốt cục cũng gật đầu đồng ý.

---------------------------------------------

Lâm Cẩm Vân đi rồi, Lâm Vĩ Khang vẫn ngủ thẳng đến trưa mới tỉnh lại, người trong nhà thấy hắn tỉnh lại liền vay quanh quan sát, hỏi tình hình của hắn. Lâm Vĩ Khang mới tỉnh dậy vẫn còn đờ đẫn, chậm chạp như khúc gỗ, hỏi ba câu mà hắn chỉ có trả lời một câu.

Cái này làm cho Quách Xuân Lan thêm lo lắng, trong thời gian ngắn không tìm được phương pháp, chỉ có nghe theo Lâm Vĩ Kiện là chờ Lâm Vĩ Khang cơm nước xong liền mang hắn đi vào huyện tìm thầy thuốc.

Có lẽ là đói bụng quá lâu nên mới có phản ứng chậm chạp như thế, sau khi ăn cơm xong, Lâm Vĩ Khang khôi phục thể lực và tinh thần, nói năng trôi chảy không ít. Quách Xuân Lan lại tới hỏi hắn có còn nhớ chuyện tối hôm qua hay không, Lâm Vĩ Khang lắc đầu, chỉ nói mình choáng váng đầu.

Lúc bảy rưỡi, Lâm Cẩm Vân gọi điện thoại cho Chu gia, nhờ Chu Mai đi nhà mình hỏi tình hình Lâm Vĩ Khang, nhận được tin từ Chu Mai nói tất cả đều bình thường, cô mới an tâm quay trở lại ký túc xá.

Tối hôm đó, Quách Xuân Lan không để cho Tưởng Lan tiếp tục ngủ cùng Lâm Vĩ Khang, mà để cho nàng tạm thời ngủ ở trên lầu.

Vài ngày sau, Lâm Vĩ Khang cũng không có phát sinh những tình huống gì dị thường, nhưng hắn luôn luôn cố ý tránh né Tưởng Lan, Quách Xuân Lan thấy vậy cũng không dám tùy tiện để Tưởng Lan ở cùng với Lâm Vĩ Khang nên vẫn để nàng ngủ lại trên lầu.

Lưu Phượng thì như dự đoán của Lâm Vĩ Kiện, ở nhà mẹ đẻ được ba ngày liền tự mình mượn cớ trở về.

Trận phong ba này cũng bắt đầu từ từ lặng xuống, khi mọi người trong gia đình Lâm gia thở phào nhẹ nhõm, họ lại không ngờ rằng một cơn bão lớn khác đang trên đường tới.

Thứ bảy, một nhà Lâm gia đang ăn cơm trưa, liền nghe một hồi tiếng đập cửa vang lên. Lưu Phượng chạy đến mở cửa, liền thấy hai người mang mũ kê-pi (cảnh sát, bộ đội thường đội), trên người mặc cảnh phục đang đứng thẳng tắp trước cửa.

Lưu Phượng có chút do dự, nói năng có chút khẩn trương, "Cảnh . . . Cảnh sát đồng chí, các ngươi tìm ai?"

Một người cao trong hai người mở miệng hỏi: "Đồng chí nhĩ hảo, xin hỏi nơi này có phải là Lâm gia?"

"Đây là Lâm gia."

"Xin chào, chúng tôi là từ cục công an huyện tới. Ta là Triệu Vĩ." Người cảnh sát cao chỉ chỉ vị cảnh sát bên cạnh, kế tiếp giới thiệu: "Vị này là đồng nghiệp của ta, Tiểu Trương. Chúng ta tới đây để hỏi một số vấn đề, mời ngài phối hợp."

Hai người nói xong cũng không để ý tới Lưu Phương vẫn còn đứng ngây ngốc ở đó, cất bước đi vào nhà Lâm gia.

Mấy người khác thấy hai người cảnh sát đi tới, đều buồn bực mà đứng lên, ngây ngốc mà nhìn hai người.

Người cảnh sát tên Triệu Vĩ thấy thế liền hắng giọng, mở miệng nói: "Các ngươi như thế nào đều đứng a, mau ăn cơm đi. Chúng ta không vội, chờ các ngươi ăn xong rồi lại hỏi."

Hỏi?

Cả nhà Lâm gia ai nấy cũng tỏ ra mờ mịt.

Lưu Phượng nở một nụ cười ngượng nghịu, nói với hai người một cách nồng nhiệt: "Triệu cảnh quan, Trương cảnh quan, đến đây một chuyến cũng cực khổ đi, ngồi xuống cùng nhau ăn cơm. Hai vị ngày hôm nay đến vừa đúng lúc, em dâu ta làm lòng đỏ vịt rất ngon. Đến, nếm thử một chút xem?"

Ai biết Triệu Vĩ vừa nghe được lời này liền nhíu mày khoát tay áo: "Cái gì gọi là đến đúng lúc? Chúng ta không phải là đến cọ cơm."

Lưu Phượng nghe vậy mặt liền biến sắc, lúc này mới phát hiện chính mình đã sai, liền nhìn Quách Xuân Lan một cái thấy bà cũng đang hung hăng trừng mắt mình, liền nhanh chống lùi lại ngồi một bên, không dám mở miệng nữa.

Mấy người không thể làm gì khác hơn là tiếp tục ăn, nhưng bị hai cảnh sát nhìn chằm chằm, bữa cơm này ai cũng ăn không trôi.

Quách Xuân Lan nháy mắt Lâm Vĩ Kiện, cúi đầu lùa vài miếng cơm liền lôi kéo Lâm Vĩ Khang trở về phòng. Chờ bà dàn xếp ổn thỏa rồi mới rời khỏi Phòng Lâm Vĩ Khang, thấy mọi người đã ăn xong, đang ngổi ở bên cạnh bàn chờ hai vị cảnh sát hỏi mấy vấn đề.

Triệu Vĩ liếc nhìn Quách Xuân Lan vừa mới đi ra, lôi hai cái ghế cùng Tiểu Trương cùng nhau ngồi xuống, mở miệng hỏi bà: "Ngươi là chủ hộ sao?"

Quách Xuân Lan khoát khoát tay, chỉ vào Lâm Vĩ Kiện, "Con trai ta là chủ hộ."

Lâm Vĩ Kiện thấy hai vị cảnh sát đồng loạt nhìn mình, không thể làm gì khác hơn là nói: "Hai vị tới là muốn hỏi chuyện gì?"

"Chúng ta đến là muốn biết nhân khẩu để giúp điều tra dân số."

Lâm Vĩ Kiện nghe xong lại thêm buồn bực, lại hỏi: "Điều tra dân số? Không phải hai ba tháng trước đã tổng điều tra qua một lần rồi sao?"

Triệu Vĩ gật đầu, "Ừ, đúng là đã điều tra rồi, nhưng vẫn chưa xong. Hiện tại gần đến tết âm lịch, vào thời điểm này hàng năm tội phạm dân số đều tăng lên rất nhanh, chúng ta có nghĩa vụ trở lại tra thêm lần nữa."

Quách Xuân Lan vừa nghe lời này, lập tức cảnh giác, liếc mắt nhìn Tưởng Lan một cái, khẩn trương nói: "Các ngươi còn muốn. . . điều tra cái gì?"

Triệu Vĩ không có đáp lại bà, ngược lại hướng Lâm Vĩ Kiện phân phó: "Chủ hộ, ngươi trước tiên đem sổ hộ khẩu trong nhà ra cho chúng ta đối chiếu lại."

Lâm Vĩ Kiện đi lấy sổ hộ khẩu ra.

Triệu Vĩ tiếp nhận sổ hộ khẩu mà chăm chú tra xét, lúc này Tiểu Trương đứng một bên lấy ra một quyển sổ ghi chép da màu đen, lật tới một trang trong đó, đối chiếu với sổ hộ khẩu trong tay Triệu Vĩ.

Sau khi hai người cúi đầu đối chiếu một lúc, rất nhanh liền trao đổi ánh mắt với nhau.

Chỉ thấy Triệu Vĩ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước mặt bốn người, híp mắt quét quanh một vòng, cuối cùng tập trung trên người Tưởng Lan, chỉ về phía nàng hướng Lâm Vĩ Kiện hỏi: "Vị này chính là muội muội của ngươi Lâm Cẩm Vân sao?"

Lâm Vĩ Kiện là người thành thật, còn chưa kịp nhìn ánh mắt của Quách Xuân Lan, liền thành thật nói: "Không phải, vị này chính là em dâu của ta. Muội muội ta Lâm Cẩm Vân đang ở trong huyện dạy học, ngày hôm nay còn chưa trở lại."

Triệu Vĩ hỏi tiếp: "Vậy em dâu ngươi tại sao không có trong sổ hộ khẩu này? Kết hôn đã bao lâu? Có giấy hôn thú sao?"

Ba câu hỏi liên tiếp nhau, Lâm Vĩ Kiện lập tức không có trả lời được.

Quách Xuân Lan thấy vậy liền vội giải thích: "Không đúng không đúng, cảnh sát đồng chí, nàng không phải là vợ của con trai thứ hai của ta. Là con trai lớn ta nói sai, nói sai. Nàng là đối tượng của con trai thứ hai của ta, còn chưa có kết hôn. Ngày hôm nay là đến chơi."

Lâm Vĩ Kiện nghe xong cũng gật đầu phụ họa.

Ánh mắt của Triệu Vĩ nhìn hai mẹ con bà, khẽ hừ một tiếng, quay qua Quách Xuân Lan nói: "Chỉ là đến chơi sao? Cái này không đúng, vừa nãy vị đại tỷ này cũng nói, "em dâu ta làm lòng đỏ trứng rất ngon". Cái này kêu em dâu còn rất thuận miệng nha."

Quách Xuân Lan vừa nghe lời này, liền tức giận đưa ánh mắt nhìn về phía Lưu Phượng, nhưng lúc này không có thời gian để tính toán với cô ấy, vội vàng giải thích: "Các nàng. . . Các nàng là có tình cảm tốt, nghĩ sau này cũng sẽ trở thành chị em dâu với nhau, liền sớm gọi là "em dâu". Đây là hiểu lầm, là hiểu lầm, ha ha."

Lúc này, Tiểu Trương vẫn đứng một bên im lặng nãy giờ lên tiếng: "Hắc, vị bác gái này, không phải ngài đã chuẩn bị lý do từ trước để ứng phó chúng ta chứ?"

Quách Xuân Lan trong lòng lộp độp, vội vàng xua tay phủ nhận: "Không phải không phải, đồng chí cảnh sát, ta nói tất cả đều là sự thật. Người này thật sự là đối tượng của con trai thứ hai của ta, không tin ngươi hỏi nàng liền biết."

Bà nói xong cũng hướng Tưởng Lan nháy mắt, nhưng có cảnh sát ở đây nên cũng không dám quá lộ liễu.

Triệu Vĩ giương mắt nhìn Tưởng Lan một chút hỏi: "Ngươi tên gì?"

"Tưởng Lan."

"Chứng minh thư đâu?"

"Ở trên lầu, ta đi lấy đem tới."

Tưởng Lan đi lên lầu lấy chứng minh thư đi xuống.

Triệu Vĩ thẩm tra đối chiếu thân phận Tưởng Lan xong, cũng không có trả lại cho nàng, mà đem chứng min thư kẹp vào trong cuốn sổ ghi chép.

Động tác này làm cho mọi người trong chớp mắt đều hoảng hốt, biểu tình cũng biến thành sợ hãi mà đứng lên.

Triệu Vĩ thu hết phản ứng của bốn người vào mắt, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Lâm Vĩ Kiện, nghiêm túc nói: "Nói thật cho ngươi a, chúng ta đến đây tra hỏi là đều có nguyên nhân. Chúng ta nhận được tin tức nói trên trấn này có buôn bán người, đây là hành vi phạm tội, chúng ta ngày hôm nay đến là để xác nhận. Nhưng xem ra, tình huống trong nhà các ngươi có chút phức tạp a."

Quách Xuân Lan cả kinh lắc đầu, vội vàng giải thích: "Không thể nào, lời này chính là bịa đặt. Đồng chí cảnh sát, ngươi đừng nghe những lời nói thị phi đó, nhà của chúng ta đều an phận thủ thường, làm sao có thể làm những việc phi pháp đó được. Ngươi hỏi Tưởng Lan, ngươi hỏi nàng, nàng thực sự là đối tượng của lão nhị nhà ta, thật sự chỉ là đến chơi."

"Hỏi, ta tất nhiên sẽ hỏi nàng, nhưng đều sẽ không ở chỗ này hỏi. Ở đây hỏi thì có thể hỏi ra được cái gì, ai nha, ai biết các người có hay không uy hϊếp nàng a? Lỡ như nàng đúng là người bị hại, lại sợ các ngươi thù không dám nói sự thật thì làm sao bây giờ?"

Lời này vừa nói ra, mọi người trong Lâm gia nhất thời xanh mặt, không ai dám tùy ý lên tiếng, sợ nói nhiều đâm ra sai, chỉ nơm nớp lo sợ mà cúi đầu, ngược lại còn có ý tránh né tầm nhìn của Triệu Vĩ, sợ bị kêu tên hỏi.

Ngay cả Tưởng Lan lúc này cũng khẩn trương đến mức hai châm mềm nhũn ra.

Triệu Vĩ liếc nhìn biểu tình của mọi người trong phòng, rồi sau đó cùng Tiểu Trương đứng bên cạnh đánh một ánh mắt ra hiệu, hướng Tưởng Lan mở miệng nói: "Như vậy đi, vị đồng chí này phiền phức ngươi đi theo chúng ta một chuyến, chúng ta nghĩ cần hỏi người một số vấn đề."

Tưởng Lan gật đầu, quay về trên lầu cầm túi của mình sau đó im lặng đi theo hai người ra khỏi nhà.

Mấy người còn lại cũng không dám lên tiếng, cũng không dám nhìn theo, chỉ mở mắt nhìn trưng trừng Tưởng Lan bị hai vị cảnh sát mang đi.