Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghịch Ái

Chương 48: Kinh đào

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quách Xuân Lan đột nhiên xuất hiện là điều Lâm Cẩm Vân trăm triệu không ngờ tới.

Lúc này, cả người cô đều khϊếp sợ đến gần như cứng ngắc, một cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân trong nháy mắt truyền khắp toàn thân, khiến cô mất hết suy xét, không có chút phản ứng nào.

Tưởng Lan rốt cuộc trầm ổn hơn, mở miệng trước, nhưng cũng là run rẩy mà kêu một từ: "Mẹ. . ."

Quách Xuân Lan nghe xong, ngược lại đi tới phía trước hung hăng đẩy mạnh bả vai nàng, sải bước vào trong phòng hướng về phía Lâm Cẩm Vân giận dữ hỏi: "Nàng sao lại ở nơi này?"

Lâm Cẩm Vân thấy Tưởng Lan bị đẩy lảo đảo một cái, vội vàng lấy lại tinh thần vươn tay ra đi giữ nàng, nhưng lại bị Quách Xuân Lan chặn lại túm lấy kéo về phía mình, hung hăng vặn hỏi: "Ta hỏi ngươi, nàng tại sao lại ở đây với ngươi?"

"Mẹ, ngươi trước đừng nóng giận, thật ra là ta mang nàng đến. . ."

Quách Xuân Lan lại đột nhiên nhìn thoáng qua ảnh chụp trên bàn, đi tới cầm lên nhìn, nhất thời hận đến run tay, đâu còn nghe lọt được gì nữa, giơ tay lên đem ảnh chụp xé thành hai mảnh, hướng trên mặt Lâm Cẩm Vân hung hăng ném tới.

Bà lại vội vàng nhìn bốn phía, trước mắt đều là dấu vết sinh hoạt chung của hai người, trong lòng ngập tràn hận ý như mây đen tích lũy, mưa núi kéo đến.

"Ngươi giấu thật tốt a! Đã bao lâu?"

"Mẹ. . ."

"Ta hỏi ngươi, đem nàng giấu đã bao lâu.?"

"Mẹ, ngươi đừng nóng vội, đừng tức giận đến thân thể, ngươi trước hãy nghe ta nói, kỳ thực. . ."

"Còn có cái gì tốt để nói!"

Quách Xuân Lan giận đến không kiềm chế được mà hét một câu, mạnh mẽ hất tay của Lâm Cẩm Vân ra, liền đi đến trước mặt Tưởng Lan, nâng bàn tay lên hướng trên mặt nàng đánh xuống.

Lâm Cẩm Vân thấy thế liền vội vàng xông lên phía trước ngăn cản.

Cô dù sao tuổi còn trẻ, nên động tác linh hoạt và nhanh nhẹn hơn, cuối cùng cũng đuổi kịp cái tát của Quách Xuân Lan rơi xuống trên mặt Tưởng Lan.

Ba-------------

Một cái tát giòn giã giáng xuống trên má trái của Lâm Cẩm Vân, khiến mái tóc của cô tán loạn, trên mặt lập tức liền hiện lên một mảng đỏ lớn.

Quách Xuân Lan nhất thời sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn nữ nhi mình.

Tưởng Lan gấp rút kéo Lâm Cẩm Vân qua, quay mặt của cô lại để kiểm tra, đau lòng nước mắt thoáng cái liền tuôn ra khỏi vành mắt.

Nàng vừa định đi sờ mặt của Lâm Cẩm Vân, đột nhiên cảm giác được một trận đau đớn kịch liệt đánh úp về phía da đầu mình, còn chưa kịp phản ứng cả người đã bị Quách Xuân Lan nắm tóc túm qua một bên.

"Ngươi cút ngay!"

Quách Xuân Lan vừa gầm thét vừa dùng lực mạnh mẽ lôi kéo.

Da đầu truyền tới đau nhức khiến Tưởng Lan trong nháy mắt mất đi trọng tâm, lảo đảo mà té ngã xuống nền nhà.

Quách Xuân Lan quăng một cái rồi thu tay về, rớt xuống từ khe hở ngón tay đều là chiến lợi phẩm của cơn thịnh nộ ---- một chòm tóc của Tưởng Lan.

Nhưng bà vẫn còn tràn đầy giận dữ, bắt đầu hướng về phía Tưởng Lan nói ra lời chửi mắng.

Lâm Cẩm Vân không quan tâm nhiều, vội vàng từ phía sau gắt gao lôi kéo bà khuyên nhủ: "Mẹ, ngươi đừng đánh nàng, là ta mang nàng đi. Là chủ ý của ta, ngươi đánh ta trút giận đi, ngươi đừng đánh nàng, ta van cầu ngươi!"

Nhưng Quách Xuân Lan hiện tại nào nghe lọt được những lời này, mạnh mẽ gạt tay của nữ nhi ra hướng phía Tưởng Lan đi nhanh qua.

Lâm Cẩm Vân không còn cách nào, dưới tình thế cấp bách, đành phải sử dụng cách thức như đối với Lâm Vĩ Khang.

Cô không nói lời nào, tiến lên ôm lấy eo mẹ mình túm lùi lại.

Lần này Quách Xuân Lan bị tập kích bất ngờ không kịp đề phòng, bà liếc mắt về phía Lâm Cẩm Vân, mang theo phẫn nộ sôi trào, hung ác hướng về phía Lâm Cẩm Vân hỏi: "Ngươi đây là. . .Ngươi muốn động thủ với ta phải không?!"

Lâm Cẩm Vân khóc lên, nhưng vẫn là hướng mẫu thân cầu xin: "Mẹ, cầu ngươi, đừng đánh nàng."

"Cẩm Vân. . ."

Tưởng Lan vừa định tiến lên, lại lập tức bị Lâm Cẩm Vân quát: "Ngươi đừng tới đây! Ngươi đứng chỗ đó đừng nhúc nhích!"

Cô quát về phía bên này, bên kia lại theo bản năng mà siết chặt cánh tay thêm vài phần.

Cái đạo lực này đột nhiên tăng thêm lực triệt để chọc giận Quách Xuân Lan!

Bà tức giận đến mãnh liệt giãy dụa, vặn vẹo thân thể, chân điên cuồng đá loạn, trong miệng gào thét mắng chửi.

Lâm Cẩm Vân thủy chung không buông tay, chỉ chảy nước mắt ôm chặt mẫu thân không buông.

Quách Xuân Lan cực kỳ tức giận, vì tức giận nên hai mắt đỏ bừng lên, cổ đều nổi lên gân xanh.

Cái người ngày thường luôn chú trọng thể diện, hiện tại như biến thành người khác vậy, dùng ngôn ngữ địa phương hướng về phía Tưởng Lan liên tục mắng chửi, nói:

"Ngươi là thứ không biết xấu hổ! Lừa hôn không có chỗ chôn! Ngươi còn có mặt mũi gọi ta là mẹ? Đáng đời ngươi không có mẹ!"

"Chết tiệt! Ngươi đã cho nàng uống thuốc gì? Ngươi cùng Lâm gia chúng ta có thù oán gì hả?"

"Loại cờ bạc, cả nhà. . ."

"Mẹ!" Lâm Cẩm Vân nghe không nỗi nữa, phẫn nộ quát một tiếng cắt đứt lời nói của Quách Xuân Lan, nói: "Đừng mắng nữa, đều là ta không tốt, không có liên quan tới nàng."

"Ngươi cút!" Quách Xuân Lan nghe Lâm Cẩm Vân bênh vực Tưởng Lan, lửa giận lại bốc lên, dồn hết sức lực giãy dụa thoát ra khỏi vòng tay của Lâm Cẩm Vân, xoay người hướng đầu nữ nhi của mình đánh xuống: "Ăn cây táo, rào cây sung, thứ ngu xuẩn!"

Lâm Cẩm Vân cũng không đoái hoài tới đau đớn, gập gối quỳ xuống, lôi kéo góc áo Quách Xuân Lan khóc lóc nói: "Mẹ, ngươi hãy nghe ta nói, nàng không muốn đi, là ta ép nàng, ngươi đừng trách nàng, tất cả là chủ ý của ta, là ta thích nàng."

Quách Xuân Lan nghe được thì trợn tròn mắt, cả người run rẩy, trong mắt mang theo thần sắc không tin nổi, đưa tay vỗ vỗ gò má Lâm Cẩm Vân tra hỏi: "Ngươi. . .Ngươi vừa nói cái gì? Ngươi lập lại lần nữa cho ta!"

"Ngươi đừng nói!" Tưởng Lan đột nhiên nhào tới một tay bịt miệng Lâm Cẩm Vân lại, chảy nước mắt liều mạng lắc đầu ngăn cản cô: "Cẩm Vân, đừng nói, không thể nói."

Quách Xuân Lan hất tay của Tưởng Lan ra, "Ngươi cút! Ngươi để nàng nói!"

Lâm Cẩm Vân nghẹn ngào chảy nước mắt, ngửa đầu hướng Quách Xuân Lan gằn từng chữ nói: "Nàng không có lừa gạt tiền không có lừa hôn, nàng muốn lưu lại ở nhà, nàng muốn làm con dâu Lâm gia, là ta ép nàng đi. Ta thích nàng, ta muốn cùng nàng ở một chỗ."

Quách Xuân Lan tức giận đến mắt toé lửa, trong nháy mắt đánh mất đi lý trí, không kiềm được tức giận mà hướng trên mặt nữ nhi hung hăng phun một bãi nước bọt, tiếp theo đó là khàn cả giọng mà gào thét: "Ngươi trúng cái tà gì rồi? Ngươi có thấy xấu hổ hay không! Ngươi là một cô gái, nàng là chị dâu ngươi!"

"Nàng không phải là chị dâu ta, ca căn bản cái gì cũng đều không hiểu."

"Phi! Ngươi còn có mặt mũi nhắc đến ca ngươi sao!" Quách Xuân Lan tức giận đến toàn thân run rẩy, nạm tay thành quả đấm hướng trên vai Lâm Cẩm Vân hung hăng đập xuống, "Lão nương coi như không sinh ra ngươi! Ngày hôm nay liền đánh chết ngươi cái thứ tai họa đáng xấu hổ này!"

Tưởng Lan luống cuống, vội vàng bò qua đưa tay ra ngăn cản quả đấm của Quách Xuân Lan rơi xuống, nhưng Lâm Cẩm Vân lại xoay người nhào về phía trước.

Lần này xảy ra quá đột ngột, trọng tâm hai người trong nháy mắt mất đi thăng bằng, nghiêng người về phía trước, Lâm Cẩm Vân liền đè trên người Tưởng Lan.

Tưởng Lan giùng giằng muốn thoát ra khỏi ngực Lâm Cẩm Vân, nhưng làm thế nào cũng không thể động đậy được, liều mạng giãy dụa đẩy vài cái mới phát hiện Lâm Cẩm Vân là đang liều mạng cố gắng che chở cho chính mình.

"Ta coi như không sinh ra ngươi!"

"Để ngươi ăn cây táo, rào cây sung!"

Những lời chửi mắng điên cuồng và những trận đánh đấm của Quách Xuân Lan hung ác tàn nhẫn mà rơi xuống như mưa, Tưởng Lan nghe tiếng đánh một cái rồi một cái rơi xuống trên người Lâm Cẩm Vân, ngực đau đớn gần như bị xé rách.

Nhiều lần, nàng mạnh mẽ dùng sức lực đi giãy giụa, nhưng chung quy vẫn bị Lâm Cẩm Vân lần lượt đè lại càng chặc hơn.

Cô đúng là liều mạng dùng sức che chở Tưởng Lan.

Cảnh quen thuộc này khiến cho nàng hết hi vọng, Tưởng Lan phát hiện mình lại một lần nữa được Lâm Cẩm Vân bảo hộ ở dưới thân.

Nàng trơ mắt nhìn Lâm Cẩm Vân chịu đòn, vừa bất lực vừa đau đớn, thê lương khóc rống lên: "Ngươi đừng đánh nàng, là ta lừa hôn ta đáng chết! Ngươi tới đánh chết ta đi, đừng đánh nàng, ta cầu ngươi! Đừng đánh Cẩm Vân của ta! Đừng đánh nàng. . ."

Quách Xuân Lan thế nhưng không có dừng lại, sức lực hung ác pha lẫn với nước mắt vẫn như cũ mãnh liệt không ngừng nghỉ mà đánh xuống trên người cốt nhục của mình sinh ra.

"Không cần đánh nữa, không cần đánh nàng nữa. . ." Tưởng Lan dùng cánh tay tận lực bảo vệ sau lưng của Lâm Cẩm Vân, nàng nhìn thoáng qua bên sườn má của Lâm Cẩm Vân thấy cô đang cắn chặc răng, vội vàng xít lại gần bên tai cô khuyên nhủ: "Cẩm Vân, ngoan, ngươi đi van cầu mẹ. Ngươi nói câu mềm mại, ngươi van cầu nàng."

Lâm Cẩm Vân lắc đầu, vẫn như cũ cắn răng không lên tiếng, chỉ vòng chặc hai cánh tay hung hăn bọc lấy Tưởng Lan.

Quách Xuân Lan thấy cô như vậy, càng căm tức hơn, lực độ đánh xuống thoáng cái càng mạnh hơn. . .

Cuối cùng, Quách Xuân Lan đánh đến hết sức lực, chua xót mà buông hai cánh tay tê liệt ngồi dưới đất thất thần nhìn nữ nhi trước mắt, trong miệng tự lẩm bẩm, cằn nhằm, chỉ loáng thoáng nghe được mấy câu.

"Ông nó, ngươi nuôi nàng vô ích rồi", "Nên bóp chết", "Chết ta cũng không khóc". . .

Nếu phận là con cái, nghe được mẫu thân bi thương nguyền rủa như vậy, sẽ có cảm giác gì đây?

Đối với Lâm Cẩm Vân mà nói, những chữ này như mũi dao đâm vào tim cô, mỗi chữ mỗi câu, đâm cô đến thương tích đầy mình, chỉ còn cách không ngừng khóc rên mới có thể giảm bớt đau đớn.

Tưởng Lan đẩy người trên mình một cái, khàn giọng gọi cô: "Cẩm Vân?"

Lâm Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn về phía nàng, trên mặt tất cả đều là nước mắt nước mũi, trong mắt cũng rãi rác là tơ máu.

Tưởng Lan đưa tay đi lau nước mắt và nước mũi cho cô, lại hôn mặt cô một cái, "Cẩm Vân, xin lỗi, ta để cho ngươi chịu nhiều đau khổ như vậy. . ."

Lời còn chưa dứt, những giọt nước mắt đau xót cứ thế mà tuông rơi không ngừng.

Nàng khóc vô cùng đau khổ, mỗi một tiếng khóc phát ra từ trong cổ họng đều giống như lưỡi dao sắc bén xẹt qua tim Lâm Cẩm Vân vậy. Cô đột nhiên bị tiếng khóc bi thương này lây nhiễm, ôm chặt Tưởng Lan, khóc không thành tiếng.

Cũng không biết qua bao lâu, lúc tất cả rốt cục yên tĩnh trở lại, Lâm Cẩm Vân nghe được phía sau truyền đến một câu chất vấn nặng nề.

"Ta hỏi ngươi, ngươi muốn nàng hay là muốn cái nhà này?"

Lâm Cẩm Vân nghe vậy khốn khổ xoay người, thấy trong ánh mắt của mẫu thân nhìn mình tất cả đều là lạnh lẽo và thất vọng.

Toàn bộ trái tim cô thắt lại, từng trận chua xót tuôn ra, xương quai hàng bởi vì khó nhịn được đau nhức mà run rẩy kịch liệt, hơn nữa ngày mới khó khăn nặn ra một chữ: "Mẹ. . ."

"Muốn nàng hay là muốn Lâm gia?"

"Ta muốn cùng nàng. . ."

"Cẩm Vân!" Tưởng Lan đột nhiên quát cô, vội vàng quay mặt của cô lại, nâng mặt cô lên nghiêm túc nói: "Ngoan, đừng nói lời ngu ngốc như vậy, ngươi cùng mẹ nói ngươi sai rồi, ngươi mau cùng mẹ nói lời xin lỗi."

"Ta muốn cùng với ngươi, chúng ta thật vất vả. . ."

"Không được! Không nên nói những lời như vậy nữa, nhanh cùng mẹ nhận sai."

Lâm Cẩm Vân lắc đầu, nước mắt rơi như mưa, lẩm bẩm nói: "Ta không có sai. Ta không có làm bất luận chuyện xấu gì, cũng không có hại bất kỳ kẻ nào. Ta chỉ là thích ngươi, ngươi cũng thích ta, hai chúng ta cùng một chỗ, cũng sai sao?"

Quách Xuân Lan nghe nói như thế, đỡ tường chậm rãi đứng lên, đá Lâm Cẩm Vân một cước, hung hãn nói: "Ngươi cái loại nghiệp chứơng này, sau này không cho phép ngươi bước vào cửa Lâm gia!"

Lâm Cẩm Vân quay đầu lại nhìn mẫu thân phẫn nộ đến khuôn mặt hiện lên vẻ hung ác, nhưng vẫn hạ giọng nói: "Mẹ, ta là người của Lâm gia, đó cũng là nhà của ta."

"Phi! Ngươi còn biết có nhà? Ngươi tiếp tục cùng nàng không minh bạch như vậy! Ngươi chỉ cần còn cùng với nàng ở một chỗ cũng đừng nghĩ quay về Lâm gia, có trở về ta cũng đem ngươi đuổi ra ngoài!"

"Mẹ. . ."

Quách Xuân Lan không muốn nghe cô nói tiếp nữa, xoay người mở cửa đi ra ngoài.

Cửa mở, bà nhìn thấy trên hành lang có mấy người đứng nghe ngóng, mà những người này lúc nhìn thấy bà liền bật người đi vào phòng ký túc xá.

Quách Xuân Lan thấy thế, giơ tay lên lau đi nước mắt trên mặt, lại hướng bên cạnh nặng nề mà nhổ một bãi nước bọt, bộ mặt trang nghiêm hiện ra nhợt nhạt, bước chân dứt khoát đi xuống lầu.
« Chương TrướcChương Tiếp »