Chương 49: Xảy ra chuyện

Quách Xuân Lan ra khỏi cổng trường, lảo đảo lên xe buýt trở về trấn Cao Hồ.

Sau khi bà tìm một chỗ trống ngồi xuống liền dựa vào cửa sổ không ngừng rơi lệ khóc nức nở, ngay cả mình ngồi qua trạm cũng không biết.

Xe vẫn lái về phía trước, đảo mắt liền sắp tới trạm kế tiếp.

Người bán vé đi tới nhẹ nhàng khẽ đẩy bà, "Bác gái, bác gái, tỉnh tỉnh."

Quách Xuân Lan quay đầu híp mắt nhìn người bán vé, vừa định mở miệng nói chuyện lại phát hiện cổ họng khàn khàn đau đớn, một chữ đều nói không nên lời, chỉ có thể mở nửa miệng, khó khăn phát ra "A ừm", gấp đến độ ho khan.

Người bán vé thấy bà mắt sưng mũi đỏ, liền bị dọa hoảng sợ, vội vàng khuyên nhủ: "Bác gái, ngài trước đừng có nói gấp, trước uống nước."

Người bán vé cầm bình giữ nhiệt của mình, rót một ly nước ấm cho Quách Xuân Lan. Bà tiếp nhận nước uống một ngụm, mới phát giác cổ họng đỡ hơn một chút, rốt cục mở miệng nói chuyện.

"Dừng lại ở trấn Chính Phủ sao?"

"Đã qua rồi. Ngài ngồi qua trạm rồi, ta vừa mới gọi ngài hai lần nhưng ngài đều không trả lời ta. May thay trạm này cách trạm vừa nãy cũng không xa, ngài muốn xuống xe không?"

"Ừ, muốn xuống."

Người bán vé hô tài xế dừng xe, Quách Xuân Lan hốt hoảng xuống xe, vừa mới đi về phía trước vài bước, đã cảm thấy trước mắt một mảnh mơ hồ cái gì đều nhìn không rõ.

Bà nghĩ muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút, chân vừa mới bước ra một bước hai mắt liền tối sầm, lập tức ngã xuống. . .

---------------------------------

Cách giờ lên lớp buổi chiều nửa tiếng đồng hồ, Tưởng Lan thấy Lâm Cẩm Vân đang yên lặng thu dọn đồ đạc, quả quyết ngăn cản cô, "Cẩm Vân, buổi chiều đừng đi làm."

"Ta không sao, ta có thể giảng bài."

"Nghe lời, đừng để ta lo lắng. Ta đi giúp ngươi xin nghỉ."

Lâm Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn Tưởng Lan một chút, ánh mắt đờ ra như thể mất trí vậy, "Ta chính là muốn tìm chút chuyện để làm. . ."

Tưởng Lan đau lòng ôm chầm cô nhẹ nhàng dụ dỗ nói: "Ta đây ở cùng ngươi, bồi ngươi nói chuyện. Nghe lời, đừng đi làm."

". . ."

"Đừng để ta lại một mình, có được không?"

"Được."

"Ngoan." Tưởng Lan hôn Lâm Cẩm Vân một cái, nói tiếp: "Ta đi nhờ Hồ lão sư giúp ngươi xin nghỉ, ngươi ở đây chờ ta trở lại."

"Ừ."

Tưởng Lan đi phòng 209 tìm Hồ Học Phạm giúp Lâm Cẩm Vân xin nghỉ, khi trở lại phòng 309 thì, thấy Lâm Cẩm Vân đang ngồi ở bên giường đối diện bức tường nhìn ngây ngốc.

Tưởng Lan đi tới ôm cô một cái, vuốt mái tóc của cô, lại hôn gò má của cô một cái, tiếp theo, chậm rãi cởi bỏ áo khoác và áo sơ mi dài tay của Cẩm Vân

Toàn bộ quá trình hai người đều yên lặng không tiếng động, mặc dù không có nghiêm trọng so với lần Lâm Vĩ Khang đánh, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra mấy chỗ đỏ nhạt. Nàng dùng hai tay đi xoa xoa những chỗ hiện lên màu đỏ nhạt này, vừa xoa vừa lặng lẽ rơi lệ, xoa đến lúc sau nước mắt rơi như mưa, ôm Lâm Cẩm Vân đi hôn từng chỗ đau của cô, mỗi một cái rơi xuống đều trộn lẫn nước mắt.

Lâm Cẩm Vân chậm rãi kéo tay nàng nắm chặt ở trong lòng bàn tay của mình.

"Đừng khóc."

"Ta mới là người đáng bị đánh."

"Không đau, mẹ tức giận cũng sẽ biết chừng mực."

"Cẩm Vân, ta đây có khoản tiền, ngươi cầm đi đưa mẹ. Ngươi cùng mẹ nhận sai, mẹ sẽ không không tiếp nhận ngươi."

Lâm Cẩm Vân nghe xong, vội vàng xoay người hỏi nàng: "Sau đó thì sao, trả tiền xong ngươi liền đi khỏi nơi này phải không?"

"Ngươi trước làm theo lời ta. Số tiền này còn chưa đủ, thiếu hơn hai ngàn, ta sẽ. . ."

"Ta không muốn nghe cái này!" Lâm Cẩm Vân đột nhiên gục mặt xuống, nghiêm túc hỏi Tưởng Lan: "Ngươi có đúng hay không chùn bước, ngươi muốn rời khỏi ta?"

". . ."

"Ngươi trả lời ta."

"Cẩm Vân, ngươi không thể không về nhà."

"Ta hỏi điều không phải cái này."

Tưởng Lan cắn môi không dám nhìn cô, chậm chạp không mở miệng được, chỉ còn nước mắt không ngừng mà chảy xuống.

Cuối cùng, nàng sát lại đi hôn môi Lâm Cẩm Vân.

Cái hôn này, nhạt nhẽo cực kỳ, giống như miệng nếm đầy đắng chát.

Tâm Lâm Cẩm Vân không khỏi luống cuống hoảng sợ, ôm cổ Tưởng Lan, tựa đầu trên bả vai nàng, ủy khuất buồn bực nói: "Ngươi đừng rời khỏi ta, ngươi đã nói chỉ cần ta còn cần ngươi, ngươi sẽ không đi. Ngươi nói lời phải giữ lời."

Tưởng Lan không đáp lời cô

Nàng giơ tay lên thay Lâm Cẩm Vân kéo lại áo quần phía sau, đem tóc của cô từ trong cổ áo lấy ra.

"Cẩm Vân, ta chỉ muốn ngươi thật tốt. Chỉ cần ngươi tốt ta đã cảm thấy thỏa mãn, chịu ủy khuất gì ta đều không quan tâm, cho dù không cùng một chỗ cũng không có việc gì"

"Không cùng một chỗ ta còn có thể tốt sao?"

"Thế nào không thể, ngươi còn có người nhà, có mụ mụ, có ca ca chị dâu. Bọn họ mỗi một người đều rất yêu ngươi. Bọn họ nhất định sẽ tha thứ cho ngươi, sẽ tiếp tục đối xử với ngươi như trước đây, thương ngươi, quan tâm ngươi. Không có gì là không qua được, cuộc sống còn phải tiếp diễn, nhưng điều không phải phiền lòng cùng áy náy mà trôi qua."

"Cho nên, đây là quyết định của ngươi?"

"Quyết định này đối với ngươi là tốt nhất"

"Ngươi không phải là ta, làm sao biết được là tốt hay không tốt, dựa vào cái gì thay ta lựa chọn?"

"Cẩm Vân, đừng phát cáu, ngươi không thể không cần người nhà. Mụ mụ lớn tuổi rồi, ca ca ngươi cũng cần người chiếu cố, ngươi nhớ kỹ ngươi đã từng bảo chứng sao, ngươi đã nói muốn chiếu cố Vĩ Khang."

Lâm Cẩm Vân lắc đầu nói: "Ta mệt chết đi được, ta hiện tại không muốn tranh luận. Ta không muốn phát giận với ngươi, ta đáp ứng ngươi không phát giận. Cho nên cầu ngươi đừng nói nữa, chúng ta tạm thời đều đừng nói những điều này, cũng đừng nghĩ nữa, được không?"

Tưởng Lan đau lòng hôn hai mắt của cô, gật đầu đáp ứng nói: "Được, không nói, chúng ta đều nghỉ ngơi một chút, chờ tỉnh táo lại rồi nói"

Nàng xoay người đi kéo rèm cửa sổ, lại trở về trải chăn, lôi kéo Lâm Cẩm Vân đi vào nằm trong chăn.

Nằm trong không gian mờ tối hai người ai cũng không ngủ, đều mở to hai mắt nhìn đối phương, cũng không nói gì, cũng không khóc, cứ như vậy mà yên lặng nhìn chằm chằm đối phương.

Nói là nhìn chằm chằm nhưng đúng hơn là giống như trông chừng đối phương.

Vô luận là ai, phảng phất đều rất sợ nhắm mắt lại rồi khi mở mắt ra liền sẽ không còn gặp lại đối phương nữa.

Tưởng Lan đau lòng Lâm Cẩm Vân, giơ tay lên sờ sờ lỗ tai của cô, hỏi: "Thế nào không ngủ? Không phải nói mệt sao?"

"Ngươi ngủ trước đi, ta muốn nhìn ngươi một chút"

"Ta không ngủ trước, ngươi ngủ một hồi đi, ngươi quá mệt mỏi."

"Ngươi đưa tay cho ta."

Tưởng Lan đưa tay tới, Lâm Cẩm Vân lập tức liền đem tay nàng cầm trong tay mình, lại cúi đầu hôn lên tay nàng một cái, lúc này nắm chặt tay nàng nhắm hai mắt lại

Nhưng cảm giác cô ngủ rất không kiên định, trong đầu căng thẳng như dây cung, cho nên cách một hồi liền không tự chủ được mà mở mắt nhìn một cái.

Tưởng Lan rốt cục phát hiện hành động này của cô, nàng rất bất đắc dĩ, nhưng mà cũng biết khuyên không được Lâm Cẩm Vân, không thể làm gì khác hơn là chờ cô mỗi lần mở mắt, liền nhẹ nhàng nói với cô một câu "Ở đây"

Cuối cùng, hai người rốt cục mơ mơ màng màng ôm nhau tiến vào giấc ngủ.

Nhưng ngủ chưa được bao lâu, một trận đập cửa dồn dập vang lên.

Lâm Cẩm Vân chợt giật mình tỉnh giấc, vô ý thức liền hướng bên cạnh sờ soạn, nhưng bên cạnh là một mảng trống không.

Cô phản ứng, trong nháy mắt liền từ trên giường bật dậy, lại nghe được tiếng mở cửa.

"Nhà nàng Lâm lão sư, nhà nàng điện thoại tới nói, nói mẹ nàng đang ở bệnh viện nhân dân, nói nàng nhanh đi qua xem."

"Hảo, cảm ơn ngươi, Trương đại gia"

Tưởng Lan vội vã trở lại, thấy Lâm Cẩm Vân còn ngồi ngây người trên giường, đưa tay vỗ vỗ mặt của cô, "Cẩm Vân! Mau tỉnh lại, mụ mụ vào bệnh viện. Nhanh, ta đi chung với ngươi."

"A."

Lâm Cẩm Vân xuống giường, nhưng lại không biết chính mình nên làm gì, giống như một con quay gỗ hung hăn bị đánh một roi di chuyển không có điểm xác định.

Tưởng Lan nhắc nhở cô mặc quần áo, cô mới động đậy đi tìm áo quần mặc, nhưng đem áo mặc thành xiêu xiêu vẹo vẹo.

Tưởng Lan thấy thế, vội vàng đi tới nắm bàn tay đang run rẩy liên tục của Lâm Cẩm Vân, nói: "Đừng hoảng hốt, ta đến."

Nàng rất nhanh thì giúp Lâm Cẩm Vân mặc quần áo chỉnh tề, xách túi lôi kéo cô ra khỏi ký túc xá.

Cả đoạn đường Lâm Cẩm Vân đều không ngừng run, trong miệng nhiều lần lặp đi lặp lại câu "Làm sao bây giờ?", Tưởng Lan không thể làm gì khác hơn là nắm chặc tay cô ra sức trấn định.

Hai người tới bệnh viện nhân dân huyện, nhìn thấy vợ chồng Lâm Vĩ Kiện đang chờ ở trên hành lan phòng cấp cứu.

Lưu Phương là người đầu tiên thấy Lâm Cẩm Vân bên cạnh Tưởng Lan, vẻ mặt chết đứng, chỉ về phía nàng vội hỏi: "Ngươi. . .Sao ngươi lại tới đây? Ngươi thế nào theo cùng A Vân?"

Lâm Vĩ Kiện cũng đồng dạng kinh ngạc, nhưng hắn hiện tại không quan tâm tới chuyện này, vội vàng kéo Lâm Cẩm Vân qua hỏi: "Mẹ hôm nay là đến chỗ ngươi phải không? Chuyện gì đã xảy ra? Mẹ làm sao sẽ ngất ở trên đường?"

Lâm Cẩm Vân ngẩng đầu hỏi hắn: "Mẹ ngất ở trên đường?"

"Mẹ ngồi xe khi trở về ngất ở ven đường, hoàn hảo xe chưa lái đi quá xa, tài xé và người bán vé đưa bà tới bệnh viện"

"Mẹ hiện tại thế nào?"

"Còn đang ở phòng cấp cứu."

"Bác sĩ đâu? Bác sĩ nói thế nào?"

"Vừa nãy có một bát sĩ đi ra, chỉ nói hoài nghi là trúng gió."

"Trúng gió. . ."

Lâm Cẩm Vân nhất thời như rơi vào hầm băng, đứng bất động ở một bên, không có tinh thần, mặc cho Lâm Vĩ Kiện hỏi như thế nào cô cũng không đáp lời, chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu đờ ra.

Lâm Vĩ Kiện thấy muội muội không có phản ứng, đành phải quay đầu nhìn về phía Tưởng Lan.

Tưởng Lan lúc này đang lôi kéo tay của Lâm Cẩm Vân, vẻ mặt lo lắng nhìn cô.

Lâm Vi Kiện nhíu bộ lông mày rậm, hướng Tưởng Lan lớn tiếng hỏi: "Ta hỏi ngươi, mẹ ta ngày hôm nay rốt cuộc làm sao vậy?"

"Bà tới tìm ta, đánh Cẩm Vân, chúng ta. . ." Tưởng Lan phát hiện mình thế nào cũng nói không ra được, không thể làm gì khác hơn là liều mạng xin lỗi: "Xin lỗi, là lỗi của ta, là ta hại mẹ thành ra như vậy, đều tại ta"

Lưu Phượng đứng một bên nghe được rõ ràng, tuy rằng còn không rõ ngọn nguồn trong đó lắm, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng cô mượn cớ mà phát tiết.

"Ngươi bịa cái quái quỷ gì vậy! Mẹ đi tìm ngươi nhưng là đánh A Vân? Là ngươi cùng mẹ đánh nhau đi, còn làm hại mẹ trúng gió."

"Là lỗi của ta, là ta làm hại, xin lỗi"

"A, thừa nhận rồi. Ngươi cái tên lừa đảo này, lừa tiền nhà của chúng ta chưa đủ còn muốn hại người, ta ngày hôm nay phải thay mẹ đòi công đạo, ngươi cái thứ thất đức này!"

Lưu Phượng càng nói càng giận, giơ tay lên liền hướng trên mặt Tưởng Lan đánh xuống.

Lâm Cẩm Vân phản ứng kịp thì đã không kịp đi ngăn cản, cái tát đánh xuống, thẳng tắp rơi vào trên gương mặt bên phải của Tưởng Lan.

Một bạt tai này lực độ vừa mạnh vừa hung ác, Tưởng Lan bị cái tát này làm cho lảo đảo.

"Làm gì vậy!" Lâm Cẩm Vân đẩy Lưu Phượng, hướng cô giận dữ hét: "Không liên quan đến nàng, làm gì đánh người!"

Lưu Phượng bị đẩy đến lảo đảo, nếu Lâm Vĩ Kiện không kịp thời đưa tay đỡ, có thể sẽ ngã nhào trên đất.

Lâm Vĩ Kiện lần này liền nóng nảy, đỡ tốt thê tử sau đó liền vung mặt hướng về phía Lâm Cẩm Vân quở trách nói: "Ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Giúp một ngoại nhân động thủ với người trong nhà?"

"Là nàng động thủ trước, nàng đánh người là đúng?"

"Chị dâu ngươi đánh nhầm sao? Nếu nàng không phải là nữ nhân, bố mày đã sớm cho một cước!"

"Ngươi biết cái gì? Cái gì cũng không hỏi rõ ràng, cũng chỉ biết dùng bạo lực giải quyết vấn đề, các ngươi là súc vật sao?"

Câu "Súc vật" này triệt để làm Lâm Vĩ Kiện nộ khí, thuận thế liền đẩy Lâm Cẩm Vân, cả giận nói: "Ngươi nói bậy bạ gì đó!"

Tưởng Lan hấp tấp tiến lên ngăn ở trước mặt Lâm Cẩm Vân, hướng Lâm Vĩ Kiện cầu khẩn: "Các ngươi đừng trách nàng, nàng là sốt ruột nên mới như vậy. Là ta sai, các ngươi đánh không có sai"

Lâm Vĩ Kiện phẫn nộ đi lên đưa tay hất nàng ra, mắng: "Ngươi cũng không phải người nhà chúng ta, đợi đây làm cái gì? Ngươi cút!"

"Được, ta cút. Cái này cho các ngươi."

Tưởng Lan đưa cho Lưu Phượng một phong thư.

Lưu Phương tiếp nhận phong thư, mở ra nhìn, đúng là một xấp tiền, có lẻ có chẵn.

"Ngươi đừng đi! Ngươi đã nói bồi ta."

Lâm Cẩm Vân nghe được Tưởng Lan nói phải đi, lập tức liền nắm chặt tay nàng không buông.

Lâm Vĩ Kiện tức giận đem Lâm Cẩm Vân kéo qua bên cạnh, "Chúng ta không thể bồi ngươi sao, muốn một ngoài nhân bồi làm gì?"

Lưu Phượng thấy thế vội vã đưa tay mạnh mẽ đẩy Tưởng Lan một cái, "Còn nhìn cái gì, mau cút cho ta! Yêu tinh hại người!"

Tưởng Lan ngấn lệ, liếc mắt nhìn Lâm Cẩm Vân, vội vội vàng vàng xoay người hướng nơi xa cấp bách bước đi.

Lâm Cẩm Vân vội vã đứng dậy đuổi theo, lại bị Lâm Vĩ Kiện kéo trở về

Hai anh em đôi bên giằng co.

"Ngươi thành thật đợi cho ta, mẹ còn ở bên trong không biết tình huống thế nào, ngươi chạy lung tung làm cái gì?"

"Tưởng Lan, ngươi trở lại!"

"Ngươi đứng đây cho ta!"

Lúc này, Lưu Phượng đếm tiền xong, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì đó, kéo Lâm Vĩ Kiện nói: "Vĩ Kiện, không đúng a, mẹ té xỉu nếu như cùng nàng có liên quan, vậy làm sao có thể để nàng đi dễ dàng như vậy? Vạn nhất có gì không hay xảy ra, chút tiền này làm sao đủ, ta phải gọi nàng bồi thường thêm a!"

"A Vân!"

Lâm Cẩm Vân thừa dịp Lâm Vĩ Kiện bị Lưu Phượng kéo hỏi, trong nháy mắt tránh khỏi sự kiềm chế của hắn, chạy ra ngoài.

Lâm Vĩ Kiện lấy lại tinh thần muốn đi bắt cô, vừa mới chạy đi vài bước, lại nghe được Lưu Phượng ở phía sau gọi hắn: "Vĩ Kiện, bác sĩ ra"

Tiếng gọi này khiến hai anh em đồng loạt dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía phòng cấp cứu.

Lâm Vĩ Kiện bước nhanh đi về, hắn cảm thấy được Lâm Cẩm Vân không có theo tới, lại xoay người vẻ mặt khó tin trừng mắt cô.

Mà Lâm Cẩm Vân lúc này đang đứng ở cửa cầu thang.

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm về phía phòng cấp cứu, hai chân vẫn như cũ hướng phía cửa cầu thang, kề cà không thấy xê dịch.

Lâm Vĩ Kiện mặt xanh mét, hướng cô lạnh lùng nói: "Mẹ khả năng đã tỉnh, ngươi là nữ nhi của mẹ, hiện tại cái gì nên làm cái gì không nên làm, tự mình suy nghĩ rõ ràng."

Hắn nói xong xoay người chạy đi

Mà Lâm Cẩm Vân lại đang vật lộn.

Hiếu nghĩa và thân ân, giống như kim thép đâm thẳng vào buồng tim cô, giờ khắc này, đem cô gắt gao cố định tại cửa cầu thang xác định lựa chọn.

Cuối cùng, cô thống khổ nhắm mắt, lựa chọn thay đổi cước bộ, rất nhanh đi theo ca tẩu.